Sáng sớm hôm sau, Tô Lê rời giường. Cô đứng ngắm nghía bản thân trước gương, ước gì có thể nhào tới ôm người đẹp trong đó.
[ ký chủ, cô tỉnh táo giùm cái! ]2333 bất đắc dĩ nhắc nhở, căn bệnh nhan không của ký chủ hình như càng ngày càng nghiêm trọng rồi.
Tô Lê lau mũi, thấp giọng nói: “Cậu thì biết cái gì?” Thân thể này thật sự quá mức hoàn mỹ. Chiều cao tận 1,76m. dáng người gầy, ngũ quan diễm lệ như hoa xuân trong ánh bình minh, làn da trắng nõn nhưng không yếu ớt, mà là quyến rũ hoang dại. Đặc biệt là vòng một. Tô Lê cúi đầu nhìn nhìn, bộ ngực này cúp D lận đó. Cô là phụ nữ mà còn mê thì nói gì đàn ông. Nghĩ tới việc phải giấu bộ ngực này đi, trong lòng Tô Lê không vui tẹo nào!
[ ký chủ, cô không cần phải giả làm đàn ông đâu. ]
[ Không phải giả làm đàn ông, chỉ là ăn mặc trung tính một chút, để giảm bớt địch ý của nữ chủ đối với tôi thôi. ] Tô Lê vừa giải thích vừa dùng 5 tích phân đổi lấy sản phẩm áo nịt ngực từ hệ thống, nó không chỉ thực dụng hơn nữa còn rất thoải mái.
Nhấc chiếc kéo ở bên cạnh lên, chỉ vài cú nhấp, Tô Lê đã cắt phăng mái tóc xoăn dài ngang lưng của mình, sau đó cẩn thận tỉa thành kiểu tóc ngắn phù hợp với khuôn mặt.
Thoáng chốc, một cô gái xinh đẹp quyến rũ đã biến thành một thiếu niên tuấn tú, Tô Lê khá hài lòng với tay nghề của mình.
Khi cô bước ra khỏi phòng, mấy người giúp việc của Phong gia đều sửng sốt, sau một lúc họ mới nhận ra chàng trai với nụ cười mỉm thực ra chính là cô Lục Thất khó gần thường ngày.
[ ký chủ, chú ý đừng OOC. ] 2333 ở một bên nhắc nhở.
Tô Lê âm thầm thè lưỡi, cũng vì quá thích thân thể này nên cô có chút không khống chế được biểu cảm.
Đứng trước cửa phòng nam chính, Tô Lê điều chỉnh vẻ mặt, sau đó duỗi tay gõ cửa, thấy bên trong không có phản ứng, cô liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Phòng của Phong Ngự rộng rãi, ngăn nắp, phía sau bức bình phong màu trắng có một chiếc giường king size. Chăn bông hơi phồng lên, Tô Lê nhướng mày, bước tới gần nói: “Cậu chủ, dậy thôi."
Phong Ngự giật giật mắt, sau đó miễn cưỡng mở ra, nhìn thấy Lục Thất tóc ngắn, lập tức giật mình, ngay sau đó mới phản ứng lại. Hắn ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống bụng, lộ ra thân hình màu lúa mạch rắn chắc. Hắn nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Sao cô lại ăn mặc như vầy?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tô Lê xoay người lấy quần áo giúp hắn, nói: “Cậu chủ muốn chuyển đến đại học Z, nên tôi ăn mặc thế này cho tiện.”
Phong Ngự mặc áo sơ mi vào, biểu tình có chút không kiên nhẫn, phun ra hai chữ, “Tùy cô.” Sau đó đi thẳng vào toilet.
Tô Lê thấy thế cong cong khóe môi. Thái độ này của Phong Ngự không giống như là đối đãi với cộng sự mà nguyên chủ nghĩ. Theo cô thấy, Lục Thất chẳng qua chỉ là một quân cờ hữu dụng bên cạnh Phong Ngự mà thôi. Khi quân cờ này trở nên vô dụng, thì sẽ giống như cốt truyện gốc vậy, trực tiếp giết chết. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
[ đinh, độ hảo cảm của nam chính 40. ] Âm thanh máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên.
[ độ hảo cảm? ] Tô Lê liếc 2333 một cái, 2333 lập tức giải thích, [ đây là mục mới thêm vào của phiên bản beta, tôi vừa đăng ký, rất có ích cho ký chủ khi hoàn thành nhiệm vụ đó. ]
Tô Lê khẽ cười, [ tốt đấy nhỉ!]
Tuy nhiên, độ hảo cảm có hơi thấp. Lục Thất lớn lên cùng với Phong Ngự, vì hắn chặn lại không ít âm mưu không nói, mười mấy năm ở chung độ hảo cảm thế mà còn chưa đến một nửa, nam chính này lạnh lùng vô tình thiệt nha!!!