“Khi Nam Cung gia bị diệt môn có người thấy được hắc y nhân?” Tô Lê uể oải dựa vào ghế mỹ nhân, nhướng mí mắt, hỏi.
“Không sai, nghe nói là một phu canh.” Thượng Quan Lục bưng một mâm điểm tâm đến cho Tô Lê, nói tiếp: “Đêm đó, mưa to gió lớn, dựa theo quy định Lạc Thành, phu canh có thể về nhà sớm. Hôm đó, hắn muốn đi đường tắt về, nhưng vừa đến hẻm nhỏ thì nhìn thấy có vài tên hắc y nhân đi lại trên nóc nhà, phương hướng chính là Nam Cung sơn trang.”
“Xem ra mấy hắc y nhân đó vô cùng khả nghi.” Tô Lê trầm tư trong chốc lát, “Nam Cung lão trang chủ võ nghệ cao cường, hơn nữa trong sơn trang cũng có không ít cao thủ…… Chỉ dựa vào mấy người đó không thể diệt môn trong một đêm được, trừ phi, chuyện này còn có ẩn tình. Tỷ như bị hạ mê dược, dẫn tới người bên trong sơn trang vô lực phản kháng……”
“Cô nói có lý, hơn nữa mấy hắc y nhân đó nghe miêu tả thì võ công cũng không cao. Phu canh đứng ngay đầu hẻm mà chúng không phát hiện, tuy mưa gió sẽ che giấu ít nhiều khí tức, nhưng nếu là cao thủ hạng nhất thì vẫn có thể phát hiện.” Thượng Quan Lục nói.
“Xem ra vẫn nên bắt đầu từ chỗ Nam Cung Ngữ hoặc là Nam Cung Chính thôi. Đợi người của ta về, nghe xem hắn nói như thế nào.” Tô Lê vươn bàn tay sơn đỏ bẻ một miếng bánh hoa mai, cắn một cái liền đặt xuống lại.
“Như thế nào, không ngon sao?” Thượng Quan Lục thấy động tác của cô, liền hỏi, sau đó hắn cũng cầm lấy một miếng cắn một cái, “Ta thấy cũng không tệ lắm mà!!
Tô Lê cầm khăn gấm lau lau ngón tay, nhàn nhạt nói: “Món bánh này quá thô, mùi vị cũng quá nhạt nhẽo, không ngon bằng trong giáo.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT