Phùng Thiến bị giam lỏng trong căn hầm tối tăm không thấy ánh mặt trời của biệt thự. Ở đó chỉ có một chiếc giường và một nhà vệ sinh, không có gì khác.
Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có bất kỳ hình thức giải trí nào.
Thế nhưng Phùng Thiến đã ở đây một tuần rồi.
Tô Lê và Tạ Ngôn Kha vừa bước vào, bật đèn lên thì thấy Phùng Thiến đang ngồi xổm ở góc tường ôm đầu gối, trông thật đáng thương.
Ả nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, rồi bị ánh sáng chói mắt kích thích mà nhắm nghiền mắt lại. Mãi một lúc sau, ả mới mở mắt ra, loạng choạng đứng dậy chạy về phía hai người, vừa chạy vừa nói: “Tôi biết lỗi rồi! Tôi sẽ nói hết! Làm ơn thả tôi ra, thả tôi ra đi!!”
Tạ Ngôn Kha đỡ vai Tô Lê né sang một bên khiến ả lao hụt, “Cô chịu nói rồi à?”
“Tôi nói! Tôi nói hết!” Phùng Thiến bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là rời khỏi đây, rời khỏi nơi đáng sợ này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play