Mục Thừa Ngôn bị thương không nghiêm trọng, chưa được hai ngày đã hồi phục tương đối, ngoại trừ sắc mặt không tốt mấy, căn bản nhìn không ra bị thương. Chỉ là không chịu về Mục gia, cũng không vội vã xử lý Mục Thừa Tâm.
Tô Lê múc một chén cháo đặt trước mặt hắn, tức giận trừng mắt, “Chừng nào anh mới về hả?”
Mục Thừa Ngôn cười ranh mãnh, “Anh là người bệnh, có ai đối xử với người bệnh như vậy sao?”
“Vốn dĩ em cũng không muốn đối xử với anh như vậy đâu, nhưng anh đào hoa quá đi, rất phiền!” Tô Lê liếc mắt nhìn phía cửa, quả nhiên, giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa vang lên.
Hôm nay, Nguyễn Khanh Khanh mặc chiếc váy dài ôm sát màu đỏ hồng, màu sắc khiêu khích như vậy nhưng không hề làm cô lép vế choáng ngợp mà trái lại còn tôn làn da thêm trắng nõn.
Nàng bước vào, ưu nhã gật đầu chào hỏi Mục Thừa Ngôn, “Hôm nay A Thừa trông khá hơn nhiều nhỉ!”
Mục Thừa Ngôn nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT