Thời điểm Quan Hành và Trần Nhất Trác đến nơi, Lê Y Diệc vẫn còn ở đó. Cô rũ mắt, ngón tay vuốt ve cái ly, thoạt nhìn rất không thoải mái.
“Các người đang xem mắt à?” Trần Nhất Trác ngồi xuống, quét mắt vài lần, cười nhạo nói.
“Đúng vậy, ông nội tôi cứ nằng nặc ép tôi tới. Không ngờ lại là cô Lê đây.” Trong mắt Hạ Phong Châu tràn đầy hứng thú.
Trần Nhất Trác nghe xong cũng nhịn không được bật cười, “Cậu xem như may mắn thật đó. Cô Lê chính là hòn ngọc quý của nhà họ Lê, không xứng với cái loại như cậu đâu.”
“Đúng vậy, cho nên mới mời hai người tới đấy. Nếu là coi trọng làm gì tới lượt tôi.” Hạ Phong Châu cười tủm tỉm.
Từng nhát dao vô hình cắm vào tim Lê Y Diệc. Dù họ không nói rõ, nhưng câu nào cũng xoáy vào nỗi đau của cô, cô lại không có cách nào phản bác.
Đã không có nhà họ Lê che chở, Lê Y Diệc cảm thấy mình như miếng thịt trên thớt, ngoan ngoãn mặc người cắt xé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play