“Phó trại chủ, ngươi nói nghe thật buồn cười.” Tô Lê tiến lên, từ trên cao nhìn xuống ông ta, “Nói nghe giống như ngươi không có sử dụng âm mưu với ta vậy đó. Sao đây, chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn hả?”
Trần Đại ôm ngực. Ban nãy, ông hít phải không ít khí độc, lúc này ngũ tạng lục phủ vô cùng đau đớn. Nhưng ông ta vẫn hết sức cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, “Nhạc Lam, là ta coi thường ngươi.”
“Với lại ngươi cũng xem trọng bản thân quá rồi.” Tô Lê che miệng cười khẽ, có chút trào phúng. Cô hạ giọng, nói: “Ngươi cho rằng chuyện ngươi cùng với Nhiếp Chính Vương ta không biết sao? Quá ngây thơ rồi, dám vi phạm sứ mệnh lâu nay của Nhạc Gia Trại, dám phản bội bệ hạ, ngươi cảm thấy ngươi còn sống được sao?”
“Ngươi!” Trần Đại trừng lớn hai mắt, vô cùng kinh ngạc. Ông ta thế mà lại không phát hiện mình đã bại lộ, đến tột cùng là khi nào ả nhìn ra.
Tô Lê ý cười càng sâu, “Chết đến nơi rồi, phó trại chủ à! Ta khuyên ngươi nên giũ bỏ hết cọc ngầm mà ngươi cắm vào sơn trại ra đi, nếu không ngươi có thể nếm thử hình phạt mới nhất của thạch lao này đó.”
Bấy giờ, Trần Đại mới minh bạch, mình đã không còn được tín nhiệm từ lâu.
Thạch thất vẫn luôn đang xây dựng và thêm cải tạo, rõ ràng không phải tiến hành sau khi Tô Lê thượng vị, mà là khi lão trại chủ còn tại thế đã bắt đầu rồi. Thế mà ông ta lại không biết! Cho nên hôm nay thất thủ ở đây, ông ta không phục!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT