Tất cả thanh niên trai tráng trong trại đã tụ tập. Thổ phỉ í à, luôn không chịu quản thúc, vì thế âm thanh cãi nhau chí chóe, hết sức ầm ĩ.
Sau khi Tô Lê đến, cả đám mới thoáng an tĩnh một chút. Mặc dù uy vọng trại chủ trước mắt không cao, nhưng vẫn phải cho mặt mũi một chút.
Tô Lê quét mắt một vòng, hỏi Lý Tam bên cạnh, “Phó trại chủ đâu?”
Vẻ mặt du côn của Lý Tam vào giờ phút này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Giọng nói mang theo nội lực, khiến toàn trường đều có thể nghe thấy, “Trại chủ, có lẽ phó trại chủ vẫn còn đau lòng vì thư phòng ngài ấy bị thiêu trụi tối qua.”
“Ồ?” Tô Lê nhìn những người khác đều dồn lực chú ý qua đây, cũng dùng nội lực truyền lời: “Chẳng qua chỉ là thư phòng thôi mà, cháy rồi thì xây cái khác. Huống chi, ta nhớ ông ấy không thích bút mực sách giấy, không biết dựng thư phòng làm chi nhỉ?”
“Trại chủ, có chuyện này người không biết, nghe nói…” Lý Tam xoay chuyển tròng mắt, “Phó trại chủ giấu bảo bối ở trong thư phòng đó.”
“Bảo bối? Mấy chuyện này không thể nói lung tung đâu. Bảo bối ở Nhạc Gia Trại ta đều phải trình cho trại chủ biết mới được, bất kể là tranh sách cổ hay là vàng bạc châu báu. Phải biết rằng, chúng ta đều là huynh đệ cùng vào sinh ra tử, cùng nhau kiếm được bảo bối, sao có thể độc hưởng chứ?” Tô Lê mỉm cười tiếp lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT