Ngọc Song nhìn thấy Thẩm Phong Tín nhanh chóng quay về, cũng có chút kinh ngạc. Cô đã khóc thật lâu, lúc này đang ngồi trên sô pha gặm táo, đôi mắt còn hồng hồng ươn ướt, quai hàm phình phình thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Thấy thế, Thẩm Phong Tín bất chấp tất cả, bước tới ôm lấy cô, sau đó nói cô biết mình đã đoạn tuyệt với đám bạn kia, sau này không qua lại nữa.
Ngọc Song hơi sửng sốt, vội vàng nuốt táo trong miệng xuống, hỏi: “Đáng giá sao?”
“Đương nhiên đáng giá.” Thẩm Phong Tín xoa tóc cô, “Chuyện này còn phải cảm ơn cô Hoa. Lúc anh ra khỏi quán bar thì gặp được cô ấy. Cô ấy còn cho anh quá giang về đây. Hơn nữa còn dặn anh phải bảo vệ em thật tốt.”
“Cô Hoa?” Ngọc Song hỏi.
“Đúng vậy. Em từng gặp cô ấy trong yến hội hôm đó, còn nhớ không? Em đừng hiểu lầm, cô Hoa là ân nhân nhà họ Thẩm.” Thẩm Phong Tín vội vàng giải thích.
Ngọc Song phụt cười thành tiếng, “Em biết. Cô ấy rất tốt. Hôm đó, chính cô ấy đã bảo vệ cho em á. Cô Hoa vừa xinh đẹp lại vừa ôn nhu, còn biết xem tướng, thật quá lợi hại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play