Sau khi Tô Lê và Thẩm Phong Tín nói chuyện riêng với nhau xong, thì ở lại dùng cơm trưa tại nhà họ Thẩm.
Không biết nhà họ Thẩm đã tra ra được sở thích của cô từ đâu, mà lại chuẩn bị vô cùng thoả đáng, làm cô ăn hết sức vui vẻ. Đương nhiên, hình tượng đối ngoại của cô là cao ngạo lạnh lùng, bởi vậy biểu hiện vui vẻ chẳng qua chỉ là cho nhà họ Thẩm thêm vài lời khuyên.
Sau khi cô ra về, Thẩm Kỳ liền kéo lại Thẩm Phong Tín cũng định rời đi, hỏi, “Cô Hoa đã nói gì với con?”
Thẩm Phong Tín vội vã đi tìm Ngọc Song, bị ông già giữ lại nên không thể tránh né, bèn nói: “Sự thành do người, tiền đồ vô lượng.”
“Tốt! Tốt quá!” Thẩm Kỳ vừa nghe liền vui vẻ. Có tám chữ này, ông có thể yên tâm rồi. Tuy ông hiểu không thể hành sự hoàn toàn dựa vào phỏng đoán như vậy, nhưng ‘sự thành do người’ cũng tuyệt vời lắm rồi.
Quả thật, nếu Tô Lê phán một câu tương lai tốt đẹp, tuy Thẩm Kỳ sẽ vui hơn nhưng có lẽ nội tâm vẫn không mấy tin tưởng. Tuy nhiên, cô nói ‘sự thành do người’, ý tứ chính là cần phải trả giá gì đó mới được.
Thẩm Phong Tín thấy Thẩm Kỳ mừng rỡ, liền bỏ đi. Thẩm Kỳ nhìn bóng dáng con trai, không khỏi nhíu mày, thằng nhóc này làm quái quỷ gì thế nhỉ??
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT