Sau khi tiễn Tô Lê đi rồi, Thẩm Phong Tín liền gọi điện thoại cho Ngọc Song. Thật lâu sau, đầu bên kia mới bắt máy, “Có việc gì sao?”
Giọng nói Ngọc Song mang theo mỏi mệt, tựa hồ cũng không muốn nói chuyện. Điều này làm cho Thẩm Phong Tín vừa bất an vừa đau lòng.
“Song Song, em về đến nhà rồi chưa?” Thẩm Phong Tín cũng có chút ảo não vì lúc ấy mình theo bản năng chạy về phía ba. Hành vi này đích xác chứng minh hắn hiếu thuận, quan tâm người nhà, nhưng đồng thời cũng chứng minh hắn không quý trọng bạn gái. Suy cho cùng tình cảnh lúc ấy khá là nguy hiểm, không thể chỉ trích hắn vì muốn bảo hộ ba. Có điều, hắn không hề nói với Ngọc Song câu nào đã xoay người chạy mất.
Lúc ấy, chắc hẳn Ngọc Song vừa sợ hãi vừa thất vọng.
Thẩm Phong Tín nắm chặt điện thoại, nỗi bất an dâng lên trong lòng như cỏ dại bị phun thuốc tăng trưởng càng lúc càng mọc cao, nháy mắt liền lấp đầy nội tâm hắn.
“Ừm, về đến rồi. Em thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Ngọc Song nửa nằm ở trên giường, trong đầu đều là cảnh tượng đèn trần rơi xuống đập lên người nọ máu tươi chảy lênh láng, cùng với bóng lưng Thẩm Phong Tín đứng dậy bỏ đi, không hề lưu luyến.
Cô cau mày, ngón tay siết chặt, nỗ lực không để giọng nói lộ vẻ khác thường, nhưng vừa nghe thấy tiếng Thẩm Phong Tín liền cảm thấy hết sức tủi thân, tủi thân đến mức lập tức rơi lệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play