Tống Đình Dịch đang phân vân có nên an ủi hai câu hay không thì bị Tô Lê kéo lấy tay áo, đôi mắt cô đen láy mở to hết cỡ, không thể tin được nhìn về phía trước, hình như trong ánh mắt còn có chút hưng phấn. Nương theo ánh mắt cô nhìn lại, chỉ thấy Tống Phong Nam cùng Phùng Thiên Thiên lúc nãy còn hờn dỗi vu vơ, hiện tại đang ôm hôn nhiệt tình.

“Em không để ý à?” Tống Đình Dịch thấy cô không những không giận mà ý cười còn đầy mặt, cảm thấy hơi nghi hoặc.

“Để ý cái gì?” Tô Lê nghiêng đầu nhìn hắn, dường như không rõ ý hắn lắm.

“Đừng nói với tôi, em không biết chuyện Tống gia cùng An gia liên hôn.” Tống Đình Dịch nhướng mày, thong thả ung dung nói.

“Biết thì như thế nào, who care?” Tô Lê khẽ cười một tiếng, đôi mắt long lanh, tỏ vẻ không hề quan tâm liếc hắn một cái.

Tống Đình Dịch lại bị cú liếc mắt này làm cho trong lòng tê tê dại dại. Hắn gặp qua vô số người đẹp, thanh thuần yêu diễm, đáng yêu nóng bỏng, tri thư đạt lý, tâm cơ thâm trầm,... kiểu gì cũng có nhưng trước nay chưa từng thấy ai như Tô Lê. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, trong lòng bỗng có một thanh âm thúc đẩy hắn tiến lên bắt chuyện. Vì vậy sau khi gặp cô ở hoa viên, hắn cũng làm bộ như vô tình đi vào, tiếp đó hắn phát hiện dáng vẻ không giống người thường của cô.

Có câu nói thế này, “khi một người đàn ông cảm thấy một người phụ nữ đặc biệt, nghĩa là hắn đã động tâm.”

Tống Đình Dịch sống hai mươi tám năm, đối với chuyện yêu đương trước nay, thái độ đều là xin miễn thứ cho kẻ bất tài, hắn vô cùng biết khắc chế bản thân, chỉ đặt tâm trí vào công việc, dã tâm của hắn là đưa Tống gia không ngừng vươn lên đỉnh cao. Yêu đương chỉ tổ cản trở con đường sự nghiệp của hắn.

Hắn vẫn luôn cho rằng như thế.

Cũng chưa bao giờ cảm thấy có gì không ổn.

Cho đến vừa rồi.

Hắn duỗi tay che che ngực, tim đập có hơi nhanh. Hắn nhìn sườn mặt tinh xảo của Tô Lê, bỗng nhiên rất muốn hôn lên đó. Có lẽ đây gọi là thích, hoặc có lẽ là yêu. Cảm giác này cũng không tệ, thậm chí, còn rất rất phê.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Pháp sư diệt ma Tống Đình Dịch độc thân hai mươi tám năm, cuối cùng cũng động tâm rồi.

Nếu bạn bè hắn mà biết việc này, không biết sẽ cười nhạo hắn kiểu gì. Nhưng nếu đối tượng là Tô Lê, bị cười nhạo vài câu cũng không sao. Tống Đình Dịch âm thầm nghĩ.

Lúc Tống Phong Nam dỗ dành Phùng Thiên Thiên xong, Tống Đình Dịch hãy còn đắm chìm trong suy nghĩ sâu xa.

“Tống tiên sinh.” Tô Lê thử phất phất tay trước mặt hắn, lại bị Tống Đình Dịch bắt lấy.

Bàn tay tinh tế mềm mại không xương nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, nội tâm gợn sóng phập phồng, trên mặt lại bất động thanh sắc. “Ban nãy không phải đã nói, Tiểu Nguyệt Nhi gọi tôi là Đình Dịch à!”

[ Tiểu, Tiểu Nguyệt Nhi ] Tô Lê mở to hai mắt.

[ ký chủ, chắc chắn hắn đang tán tỉnh cô đó. ] 2333 nói.

“Tiểu Nguyệt Nhi, sao em luôn ngây người thế?” Tống Đình Dịch hơi hơi nhăn nhăn mày, chẳng lẽ cô ấy kỳ thật vẫn còn để ý Tống Phong Nam, chỉ là vì sĩ diện mới làm bộ không chút nào để ý?

“Không, không có gì.” Tô Lê âm thầm rút tay về, sau đó nhoẻn miệng cười, “Chắc là đến giờ rồi. Tống tiên sinh không đi vào sao?”

“Đình Dịch, gọi tôi là Đình Dịch.” Hắn xoa xoa ngón tay, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn kiên định bắt cô sửa lại xưng hô. ( truyện trên app T Y T )

“Đình Dịch.” Tô Lê có chút bất đắc dĩ, hiện tại cô có chút không sợ hắn. Quả nhiên không phải Thẩm Đình Xuyên nha…… Gã còn lâu mới dịu dàng như vậy.

“Thời gian thật không còn sớm nữa, chúng ta vào đi thôi.” Tống Đình Dịch thấy mục đích đạt thành, liền thuận theo ý cô.

Tô Lê gật gật đầu, “Đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play