Ngày mai Quý Vân Phi muốn đến trường báo danh, Tưởng Tiểu Mễ hưng phấn không rõ vì sao, nhìn tin nhắn Quý Vân Phi trầm ngâm:【Ngày mai ai đưa cậu đi thế? Cô chú đều đi sao?】

Quý Vân Phi:【Người lớn trong nhà tớ đều đi, em gái họ tớ cũng đi. 】

Sau đó lại hỏi cô:【Cậu có thể ra ngoài không? Tớ hỏi qua Tăng Kha rồi, cậu ấy bảo ngày mai cũng đến báo danh.】

Tưởng Tiểu Mễ cười:【Thế mai tớ đi tìm Tăng Kha chơi.】Cô không vội đi báo danh, qua mấy ngày nữa đi cũng được.

Bỏ điện thoại xuống, cô chạy xuống nhà, hai hôm nay bố ở nhà.

“Bố ơi.”

Cô gõ cửa phòng rồi mở cửa đi vào.

“Hả?” Giọng Tưởng Mộ Bình ôn hòa.

Tưởng Tiểu Mễ phát hiện bố đang mặc chiếc áo sơ mi cô mua cho, cô nói: “Ngày mai Tăng Kha đến trường báo danh, con có thể đi tìm cậu ấy chơi không ạ?”

Tưởng Mộ Bình biết Tăng Kha thi đỗ Thanh Hoa, ngày mai đến báo danh cũng chưa chắc đã có người nhà đi cùng, ông suy nghĩ mấy giây, “Được, để tài xế đưa con đi.”

Tưởng Tiểu Mễ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.” Vừa định xoay người rời đi.

Tưởng Mộ Bình nhắc nhở cô: “Mang quà cho Tăng Kha đi.”

“Ồ.” Tưởng Tiểu Mễ hỏi thêm: “Chú Tăng và cô cũng đến ạ?”

Tưởng Mộ Bình: “Bọn họ lấy đâu ra thời gian, cho dù có cũng sẽ không đến.” Dừng một lát, giọng áy náy: “Đến lúc con đi báo danh bố và mẹ con cũng không cách nào đi được, để chú Tư và chú Năm con đưa con đi.”

Những năm này ông hổ thẹn với con trai và con gái, ngoài việc không có thời gian bầu bạn, ngay cả đến họp phụ huynh hay là lễ khai giảng, lễ tốt nghiệp cũng không có cách nào tham gia.

Tưởng Tiểu Mễ an ủi Tưởng Mộ Bình: “Không sao đâu bố.”

Tưởng Mộ Bình xua tay, “Bố làm việc đây, ngày mai đừng chơi muộn quá.”

“Con biết rồi ạ, buổi chiều con sẽ về.” Rời khỏi phòng, Tưởng Tiểu nắm tay thành nắm đấm, ngày mai có thể đi tìm Quý Vân Phi rồi.

Ăn cơm xong, Tưởng Tiểu Mễ về phòng của mình, bắt đầu tìm quần áo ngày mai mặc.

Giống như mắc chứng khó chọn, mãi đến 10 giờ cô mới quyết định được chọn bộ nào.

Ngày hôm sau hơn 6 giờ Tưởng Tiểu Mễ đã thức dậy.

Dì nhìn thấy cô, bất ngờ: “Sao hôm nay cháu dậy sớm thế? Đồ ăn sáng vẫn chưa xong, có phải đói rồi không?” Dì mở tủ lạnh lấy bánh mì ra cho cô, “Dì nướng mấy lát bánh mì trước cho cháu lót dạ.”

Tâm trạng Tưởng Tiểu Mễ tốt, cười: “Không đói ạ, hôm nay cháu đến Thanh Hoa đi dạo, bữa sáng không ăn nữa ạ.”

Dì ngạc nhiên: “Đến Thanh Hoa?”

“Vâng, hôm nay bạn thân cháu đến báo danh, dì ơi cháu đi trước đây, dì không cần làm bữa sáng đâu ạ.”

Dì nghi ngờ: “Sớm như này đã đi rồi sao?”

Tiểu Mễ: “Vâng, còn bị tắc đường nữa ạ.”

Dì: “.....” Trong lòng thầm nghĩ, bên này cách Thanh Hoa gần như vậy, cho dù có tắc cũng không cần đi sớm đến mức này.

Khuôn viên trường Thanh Hoa trước đây cô không biết đã đi qua bao nhiêu lần, vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể thi đỗ.

Có điều không sao hết, cô không được làm con gái Thanh Hoa thì làm con dâu Thanh Hoa cũng không tệ.

Ngồi dưới bóng cây, Tưởng Tiểu Mễ chống cằm nhìn dòng người qua lại, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô.

Đợi mãi từ sáng sớm đến 11 giờ trưa nhóm người Quý Vân Phi cũng đến, một nhóm đông.

Tưởng Tiểu Mễ giả vờ mình là đàn chị hòa vào đám đông tân sinh viên, người đến báo danh nhiều như vậy, cô đợi Quý Vân Phi nhìn thấy cô.

Quý Vân Phi cúi đầu gửi tin nhắn:【Cậu đâu?】Cậu ở cổng trường tìm một vòng mà không thấy Tưởng Tiểu Mễ đâu, vừa rồi cô có nói chỗ của mình, cậu cũng không nhìn thấy cô.

Tưởng Tiểu Mễ để điện thoại vào trong túi, bước đến đằng sau cậu, “Xin chào bạn học.” Sau đó bình tĩnh hỏi có phải cậu ở khoa này hay không.

Quý Vân Phi: “.....” Nén cười, gật đầu.

Mặt Tưởng Tiểu Mễ vẫn không thay đổi: “Xin chào đàn em, chúng ta cùng khoa, chị năm ba, là tình nguyện viên hôm nay, đi theo chị là được.”

“Xin chào đàn chị, em tên là…” Sau đó Quý Vân Phi thật sự không nhịn cười được nữa, bật cười, bình tĩnh lại, nghiêm túc giới thiệu bản thân: “Em tên Quý Vân Phi.”

Cách đó không xa bà nội Quý Vân Phi lắc đầu, kéo mẹ Quý nói: “Con xem Vân Phi kìa, sao không có tiền đồ tí nào hết! Nhìn thấy con gái nhà người ta xinh đẹp liền không đi nổi, trông kìa!”

Mẹ Quý nhìn qua, cô gái xinh đẹp.

Đàn em đàn chị?

Bố Quý vuốt trán, quay đi.

Trong nhà nhiều người như vậy nhưng chỉ có ông biết đó là Tưởng Tiểu Mễ.

Em họ chạy đến, miệng ngọt sớt: “Chị ơi, chị thật xinh đẹp.”

Tưởng Tiểu Mễ đoán đây chính là em họ của Quý Vân Phi, năm lớp 10 Quý Vân Phi nói em họ đang học mẫu giáo, bây giờ cao hơn không ít, “Em gái, em cũng rất xinh đẹp nha.”

Em họ ngại, nắm lấy áo Quý Vân Phi.

Quý Vân Phi xoa đầu cô bé: “Đi tìm bà nội đi.” Sau đó quay mặt nói với bố: “Bố, con đi cùng đàn chị báo danh rồi lấy đồ, mọi người tìm chỗ nào mát đi ạ.”

Bố Quý: “... Được.”

Tưởng Tiểu Mễ cầm lấy cặp của cậu tự mình đeo, sau đó cầm túi kéo khóa trong tay cậu, “Giấy thông báo nhập học với mọi thứ đều ở trong đây nhỉ?”

“Ừ, tất cả đồ báo danh đều ở đây.” Quý Vân Phi hỏi: “Cậu biết thủ tục báo danh như nào sao?”

Tưởng Tiểu Mễ cười, nhỏ giọng nói: “Xem cả một buổi sáng, đi theo các đàn chị chân chính của cậu một vòng, cơ bản đều biết.”

Quý Vân Phi không nhịn được bật cười.

Trước tiên là nhận lấy chìa khóa ký túc xá, Quý Vân Phi dẫn người nhà đến ký túc xá, nói với mọi người, “Đàn chị nói còn có thủ tục khác cần phải làm, con qua đó trước, mọi người nghỉ ngơi đi.”

Ký túc xá ngoại trừ bọn họ còn có một bạn học khác hôm qua cũng đến, những người khác đều chưa đến, cậu coi như là đến sớm.

Vốn dĩ bố nói đợi thêm hai ngày nữa nhưng cậu muốn sớm một chút, như vậy thì lúc Tiểu Mễ khai giảng cậu sẽ có thời gian đến trường của bọn cô thăm cô.

Bố Quý hôm nay ngoại trừ: “....” Vẫn là: “.....”

Nhất là lúc Quý Vân Phi gọi Tưởng Tiểu Mễ là đàn chị, ông: “.......”

Mẹ Quý bắt đầu dọn giường cho Quý Vân Phi, thấy dáng vẻ chán nản của bố Quý, “Này, ông làm sao thế? Có phải là công việc có vấn đề gì không?”

Bố Quý: “Không phải, chỉ là…” Bây giờ cũng không cần thiết phải giấu nữa, “Vừa rồi… cô gái Quý Vân Phi gọi là đàn chị chính là Tưởng Tiểu Mễ.”

Mẹ Quý ngạc nhiên, chớp chớp mắt.

Quý Vân Phi vội vàng xuống lầu đi tìm Tưởng Tiểu Mễ, bây giờ hai người như ngựa đứt dây cương, tay trong tay rời khỏi tòa nhà ký túc xá.

“Tăng Kha đâu?” Quý Vân Phi hỏi.

Tưởng Tiểu Mễ: “Không biết, tớ không đi tìm cậu ấy, tớ nói với cậu ấy tớ đi tìm cậu trước, buổi chiều rảnh lại đi tìm cậu ấy chơi một lúc.”

“Đi đâu đây?” Quý Vân Phi không quen thuộc với bên này, trước đây có đến Thanh Hoa một lần, lúc cấp hai, sớm đã quên mất đi những đâu.

Giữa trưa thao trường quá nóng, Tưởng Tiểu Mễ hỏi ý kiến cậu: “Hay là đi dạo siêu thị? Bên đó mát, trùng hợp xem cậu thiếu gì thì chúng ta mua.”

Quý Vân Phi sao cũng được: “Được.”

“Ký túc xá của bọn cậu có mấy người thế?” Tưởng Tiểu Mễ hỏi.

Quý Vân Phi: “Thêm tớ là hai người.” Cậu nói: “Đợi tớ bận xong bên này rồi lúc nào cậu báo danh tớ sẽ đi thăm cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ cười, giọng làm nũng: “Được, mua đồ ăn ngon cho tớ.”

Hai người đi dạo loanh quanh siêu thị, chọn đồ linh tinh, Quý Vân Phi ghé vào tai cô, “Hôm nay cậu mặc váy này xinh lắm.” Lại nói thêm: “Vô cùng xinh luôn.”

Tưởng Tiểu Mễ cau mày: “Thật sao?”

“Ừ, giống như tiểu tiên nữ.”

“Là anh tớ mua cho tớ đấy, phần thưởng tớ thi tốt, anh còn nói nếu như tớ mà thi không tốt chuẩn bị đi tìm cậu tí n h s ổ.”

“Anh họ cậu?”

“Không phải, anh ruột tớ.”

“Anh ruột?”

“Đúng vậy, muốn nói với cậu từ lâu rồi, mỗi lần gặp nhau lại quên mất. Anh tớ tốt nghiệp lâu rồi, đang ở nước ngoài. Lúc nhỏ ngày nào tớ cũng b ắ t n ạ t anh ấy, bố mẹ tớ không ở nhà là anh dẫn tớ đi chơi.” Tưởng Tiểu Mễ nói không ít chuyện về anh trai với cậu, còn chọn ra mấy đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn, nói với cậu: “Em họ cậu đáng yêu quá.”

Quý Vân Phi: “Chỗ này là cậu mua cho em họ tớ sao?”

“Đúng vậy.” Tưởng Tiểu Mễ hỏi: “Cậu xem xem cô bé còn thích ăn gì nữa?”

Quý Vân Phi”: “Tớ cũng không biết, cậu xem rồi mua đi.” Sau đó hôn trộm cô.

Hai người đi dạo siêu thị một lúc lâu, Tưởng Tiểu Mễ nhìn thời gian, “Sắp 1 giờ rồi, cậu dẫn cô chú với mọi người đi ăn đi.”

Quý Vân Phi: “Cậu đi cùng đi.”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Tớ không đi.”

Quý Vân Phi cười xấu: “Bắt buộc phải đi, tớ phải cảm ơn đàn chị, trời nóng như này mà còn bận rộn cả một buổi trưa vì tớ. Nếu như cậu không đi, tớ sẽ cảm thấy áy náy.”

“Đi sang bên kia đi!” Tưởng Tiểu Mễ nghiêng đầu nhìn cậu.

Quý Vân Phi khôi phục lại giọng nói bình tĩnh: “Không nói đùa với cậu, đi ăn cùng tớ đi. Không sao hết, nhà tớ tương đối thoáng, bọn họ ăn của bọn họ, tớ đi ăn riêng với cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Không được, không được, như thế không được.”

“Tớ nói được là được.” Giọng Quý Vân Phi không dễ thương lượng, làm sao cậu có thể để cô đi ăn một mình được chứ.

Đến dưới tòa nhà ký túc xá, Quý Vân Phi dặn cô: “Ở đây đợi tớ, tớ đi nói với bố mẹ một tiếng. Chú tớ tốt nghiệp Thanh Hoa, chú tìm được đường đến nhà ăn, lát nữa chú sẽ dẫn ông bà nội tớ và mọi người đi ăn.”

Xoa đầu cô: “Đừng chạy lung tung, buổi trưa nóng.”

Quý Vân Phi chạy lên lầu, đến ký túc xá thở hổn hển.

“Con chạy gì chứ?” Mẹ Quý đưa khăn cho cậu, “Mau lau đi.”

Quý Vân Phi nhìn bên trong ký túc xá, ông bà nội đang chơi với em họ, không thấy bóng dáng bố và chú đâu, cậu hỏi: “Mẹ, bố và chú con đâu rồi ạ?”

Mẹ Quý: “Chú Hai con nói muốn đi thăm lại giảng đường học trước kia, bố con đi cùng rồi.”

Quý Vân Phi ‘à’ một tiếng, đưa đồ ăn vặt trong tay cho em họ: “Tiểu Bất Điểm, cho em này.”

“Cảm ơn anh.”

“Là chị mua.”

Mắt cô nhóc sáng lên: “Chị? Là chị xinh đẹp sao?”

Quý Vân Phi: “Ừ, chị nói em xinh đẹp đáng yêu.”

Cô nhóc lấy một tấm nhãn dán hình kim cương giả từ trong chiếc túi nhỏ của mình ra, sáng bóng, đây là nhãn dán cô bé thích nhất: “Anh ơi, anh đưa cái này cho chị đi.”

Quý Vân Phi: “.....” Cái này đều là trẻ con chơi, người lớn còn ai chơi chứ?

Có điều đây chính là tấm lòng của em họ, cũng là đồ có giá trị nhất của cô bé, “Được, anh đưa cho chị.”

Quý Vân Phi nhìn mẹ: “Mẹ, đàn chị bận rộn cả trưa thay con…”

Còn chưa nói xong mẹ Quý đã ngắt lời: “Mẹ đang định nói con đó, đã mấy giờ rồi con còn không đưa người ta đi ăn cơm, mau đi đi. Chú con lát nữa sẽ dẫn mọi người đi ăn đặc sản, con bận việc của con đi.”

Quý Vân Phi kích động không nói lên lời, đúng là mẹ ruột, tâm linh tương thông.

Cầm tấm nhãn dán vội vàng rời đi.

Trong nhà ăn, Tưởng Tiểu Mễ chống cằm nhìn cậu.

Quý Vân Phi ra hiệu cho cô: “Cậu ăn cơm đi, nhìn tớ làm gì chứ?”

Tưởng Tiểu Mễ cười, “Đẹp như này, nhìn thấy đàn em đẹp như này tớ no rồi.”

Quý Vân Phi: “Cậu ngứa đòn à, về sau không được phép gọi như này!”

“Sáng nay là ai gọi tớ là đàn chị chứ?”

“......”

Ăn cơm xong Quý Vân Phi đưa Tưởng Tiểu Mễ đến tòa nhà ký túc xá nữ bên Tăng Kha, vuốt mái tóc cô sau lại sờ má cô: “Chiều nay đừng ra ngoài, cậu xem mặt cậu đỏ hết lên rồi.”

Tưởng Tiểu Mễ ‘ừ’ một tiếng, vẫy tay với cậu: “Lúc tớ báo danh gặp lại.”

Mãi cho đến khi Tưởng Tiểu Mễ đi vào tòa nhà ký túc xá Quý Vân Phi mới không nỡ thu hồi tầm mắt.

Trên đường về ký túc xá, nhìn những khuôn mặt tràn ngập thanh xuân trên đường khuôn viên trường, cậu bất giác mỉm cười.

Thích khuôn viên trường nhất, cũng thích cô nhất.

Một ngày đẹp biết bao.



Khai giảng đại học, báo danh, sau đó là kỳ quân sự.

Không biết có phải là do di truyền hay không mà tất cả các động tác trong kỳ quân sự của cô đều rất hoàn hảo.

Thỉnh thoảng chỉ huy sẽ gọi cô lên làm mẫu, mấy ngày sau đó có rất nhiều người đều biết ở viện báo chí có một tân sinh viên xinh đẹp tên Tưởng Tiểu Mễ.

Sau một ngày huấn luyện quân sự mệt còn nửa cái m ạ n g, tắm xong Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu đắp mặt nạ.

Có lẽ bên Quý Vân Phi vẫn chưa bận xong, không gọi điện cũng chẳng nhắn tin cho cô.

Chán không có việc gì làm, Tưởng Tiểu Mễ gửi tin nhắn cho chú Năm:【Chú Năm~~chú đang làm gì vậy?】

Chú Năm:【Ngứa đòn à?】

Tiểu Mễ không dám cười, trên mặt vẫn còn đang đắp mặt nạ,【Chú Năm, con để ý hết tất cả những chỉ huy trong khóa quân sự của bọn con rồi, không ai theo kịp chú hết.】

Chú Năm:【Không đẹp trai sao làm chú Năm con chứ?】

Tưởng Tiểu Mễ ‘ha’ một tiếng, cười xong mới nhận ra đây là ký túc xá, còn có những bạn nữ khác, cô vội quay đầu nhìn, bọn họ đều đang đeo tai nghe xem video, không nghe thấy. Cô hỏi:【Chú Năm, mấy ngày nay chú có nhận được chuyển phát nhanh nào không?】

Chú Năm:【Không ở Bắc Kinh, con gửi quà cho chú à?】

Tưởng Tiểu Mễ:【Không phải, là ảnh chụp tình nhân của con và Quý Vân Phi, album quá lớn nên không tiện để bên này nên con bảo nhân viên gửi đến công ty chú, chú cất trước giúp con nha.】

Chú Năm:【Bố mẹ Quý Vân Phi không phải biết hai đứa yêu sớm sao? Để ở nhà bọn họ không phải an toàn hơn à?】

Tưởng Tiểu Mễ:【Con muốn xem hiệu quả chụp ảnh của album, nhân viên giúp bọn con làm thành một câu chuyện nhưng xem bản điện tử không có cảm giác gì hết, đợi con xem xong bảo Quý Vân Phi hôm Quốc khánh mang về nhà.】

Chú Năm nói đã biết, đợi về sẽ cất album hộ cô.

Chú Năm bận rồi Tưởng Tiểu Mễ lại rảnh rỗi không có việc gì làm, Quý Vân Phi vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô, cô gửi nhãn dán chú chó đang xoa bóp chân cho chú mèo cho cậu.

Năm phút trôi qua cậu vẫn không trả lời.

Bên ngoài trời đã tối, bạn cùng phòng kéo rèm không cẩn thận, kéo theo chậu sen đá ở trên bệ cửa sổ, ‘choang’ một tiếng chậu sen đá rơi xuống đất vỡ, đất và sỏi các mùa rơi vãi nửa ban công.

Bạn cùng phòng không biết trên bệ cửa sổ có sen đá, cả ngày trời nắng to, bình thường không ai để đồ lên đó cả, vừa rồi lúc kéo rèm không chú ý.

Cô ấy biết chậu sen đá là Tưởng Tiểu Mễ mang đến, liên tục nói xin lỗi, cẩn thận nhặt sen đá lên lại vội vàng lấy chổi dọn sạch những mảnh vỡ và đất rơi ở trên sàn.

Tiếng động không nhỏ, các bạn cùng phòng còn lại cũng buông điện thoại xuống đi qua giúp đỡ.

Tưởng Tiểu Mễ mễ giật mình, mãi mới phản ứng được là cây sen đá nhỏ đã bị thương, nhà cũng không còn nữa.

Chậu sen đá này là Quý Vân Phi mua cho cô, chính là lần nghỉ hè cậu và Tăng Kha đến, còn có Đằng Tề.

Cô nuôi cả kỳ nghỉ hè, lúc khai giảng không nỡ để ở nhà nên mới mang đến trường.

Bạn cùng phòng bắt đầu xin lỗi, “Tiểu Mễ, tớ xin lỗi, đợi học quân sự xong tớ đi mua cho cậu một chậu.”

Tưởng Tiểu Mễ tháo mặt nạ, “Không sao, nhà tớ có nhiều, đợi về nhà tớ lại mang chậu khác đến.”

Thật ra rất đau lòng.

Cô không thèm rửa mặt, đi an ủi đứa con nhỏ yêu quý của mình.

Lúc rơi xuống có một số lá bị chậu làm n á t, những cái khác vẫn ổn, có lẽ không c h ế t được.

Tưởng Tiểu Mễ tìm một chai nước khoáng, cắt một phần ba chai, đổ đất vào trong, nói với bạn cùng phòng: “Không cần mua nữa, cậu xem như này không phải rất tốt sao.”

Chưa đầy hai phút đã trồng xong sen đá, lại tưới thêm một ít nước lên.

Những bạn cùng phòng khác cũng nhặt những viên sỏi sắc màu lên để vào chậu rửa, rửa sạch xong lại rắc đất lên.

Tưởng Tiểu Mễ an ủi bạn cùng phòng, nói đùa: “Diện mạo cũ biến thành mới rồi.”

Tình tiết nhỏ này đã kéo được không ít khoảng cách của các cô gái vốn dĩ đang trong giai đoạn khách sáo.

Có bạn cùng phòng hỏi: “Tiểu Mễ, cậu để sen đá lên bệ cửa sổ để tắm nắng sao?”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu: “Ừ, vừa để tắm nắng còn có thể thoáng gió, như thế thì sen đá mới đẹp được.”

Trời quá nóng, nắng gắt nên buổi trưa không thể nào mang ra tắm nắng được, lúc học quân sự xong về ký túc xá ban công vẫn còn ánh chiều tà nên cô lấy ra để cho nó thoáng gió.

Những cái này vốn dĩ cô cũng không biết, đều là Quý Vân Phi dặn cô làm như vậy.

Rửa mặt xong Tưởng Tiểu Mễ bắt đầu dưỡng da, mấy ngày nay học quân sự bị cháy nắng, cảm giác như da bị xuống một tone, cô đứng trước gương cẩn thận thoa kem dưỡng.

Điện thoại trên bàn rung, là Quý Vân Phi gọi điện đến.

Cô vội vàng nhấn nghe: “Alo, vừa rồi cậu đi đâu vậy?” Giọng nói không tránh khỏi việc bắt đầu làm nũng.

Quý Vân Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ở ký túc xá sao?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Ừ, vừa mới đắp mặt nạ xong.”

Quý Vân Phi: “Ra cổng ký túc xá đi.”

“Hả? Cậu…?”

Quý Vân Phi nói tiếp câu của cô: “Ở cổng ký túc xá của cậu.”

“Đợi tớ.” Tưởng Tiểu Mễ cúp điện thoại bắt đầu tìm quần áo thay, thời gian quá gấp nên cô không kịp trang điểm.

Quý Vân Phi ở bên đường của ký túc xá đợi cô, đang chán nản cúi đầu xem điện thoại, cậu không ngờ được tốc độ của Tưởng Tiểu Mễ lại nhanh như vậy.

Tưởng Tiểu Mễ rón rén đi đến, nhân lúc cậu không phòng bị ôm cậu từ phía sau. Quý Vân Phi giật mình, đợi cảm nhận được hơi thở quen thuộc cậu mỉm cười.

Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu về phía trước: “Sao cậu có thời gian đến đây?”

“Sợ cậu nhớ tớ, nên đến cho cậu nhìn.” Quý Vân Phi bỏ điện thoại vào trong túi áo, xoay người ôm cô vào lòng, “Có mệt không?”

“Bây giờ không mệt nữa.”

Đường bên này sáng đèn, Quý Vân Phi dẫn cô đi đến chỗ ít người hôn.

Đại học đúng là tốt, nắm tay ôm hôn cũng không có ai quản.

Dưới tòa nhà ký túc xá đều là các đàn anh đưa các đàn chị về, hai người lưu luyến không nỡ ôm hôn nhau.

Quý Vân Phi bế cô lên sau lại đặt xuống: “Gầy đi rồi.”

“Quân sự mệt.” Tưởng Tiểu Mễ nằm trong lòng cậu, “Cũng may là sắp kết thúc rồi.”

Quý Vân Phi nâng cằm cô lên: “Ngẩng đầu.”

“Hả? Sao vậy?”

Cô vừa ngẩng đầu, nụ hôn của Quý Vân Phi rơi xuống.

Từ lúc báo danh khai giảng đến bây giờ cậu đến thăm cô một lần, đợi sau khi học quân sự cậu không có nhiều thời gian như vậy nữa. Hôm nay bọn cậu kết thúc sớm, cậu tắm xong đến cơm cũng chưa ăn đã ngồi xe đến.

Sau nhiều lần hôn Quý Vân Phi cũng học được hôn sâu kiểu Pháp, mặc dù kỹ năng của cậu không tốt lắm.

Tưởng Tiểu Mễ không thở được, mặt đỏ bừng, mặt sau lưỡi cũng bị cậu quấn lấy đau nhức, sau khi hôn xong cô bất mãn cắn vào vai cậu.

“Này, cậu đừng có vô lý như thế.”

“Cậu còn nói tớ còn cắn nữa.” Sau đó lại cắn nhẹ một cái.

“...”

Quý Vân Phi dùng mũi dụi dụi cô, thật ra hai người cũng không có chuyện quan trọng gì để nói, bây giờ ngày nào cũng nói chuyện đến sáng sớm, buổi trưa cũng nói.

Cậu là muốn đến thăm cô.

Đối với Tưởng Tiểu Mễ mà nói hai người không cần nói chuyện cứ ôm nhau như này là cô rất thỏa mãn.

Thỉnh thoảng Quý Vân Phi vu/ốt ve mặt cô, thỉnh thoảng lại hôn chóp mũi cô, thỉnh thoảng còn m/út lấy môi cô, dù sao chính là làm đủ các cử chỉ nhỏ thân mật không dừng lại được.

Tưởng Tiểu Mễ rất hưởng thụ sự thân mật này của cậu, đột nhiên nhớ ra: “Đúng ròi, chậu sen đá cậu mua cho tớ bị thương rồi, lúc tắm nắng không cẩn thận rơi từ trên bệ cửa sổ xuống, chậu vỡ rồi.” Cô không nói là ai làm rơi.

Nói với cậu: “Tớ xin lỗi.”

“Không sao, tớ mua cho cậu mấy chậu khác.”

“Ừ, tớ muốn hai chậu.”

“Được.”

Hai người sến sẩm một lúc, Tưởng Tiểu Mễ nhìn thời gian, không sớm nữa, giục cậu: “Cậu về sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

Quý Vân Phi gật đầu, lại ôm cô vào trong lòng, “Mấy ngày nữa sẽ đến hội diễn quân sự, trong lớp còn có không ít chuyện, gần đây không có thời gian đến, đợi sau khi có lịch học chính thức tớ sẽ đến thăm cậu.”

“Ừ, không cần phải qua đây, dù sao cũng có thể gọi video.” Mười ngón tay của Tưởng Tiểu Mễ và cậu đan nhau đi về phía tòa ký túc xá, sau đó hỏi cậu: “Nè, mấy hôm nay có bạn gái nào theo đuổi cậu không?”

Quý Vân Phi: “Tạm thời không có theo đuổi chính diện.”

Tưởng Tiểu Mễ: “... Vậy là có sao?”

Quý Vân Phi: “Hôm nay lúc giải tán có một bạn nam lớp tớ nói, có bạn nữ hỏi cậu ấy phương thức liên lạc của tớ.”

“Có cho không?”

“Cho rồi, bạn đó không biết tớ có bạn gái, bọn tớ không ở cùng ký túc xá.” Quý Vân Phi nói: “Đợi tối về tớ sẽ giải quyết vấn đề này.”

“Giải quyết thế nào?”

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Chả mấy chốc đã đến cổng ký túc xá, Quý Vân Phi cúi người nói bên tai cô: “Buổi tối ngủ ngon, yêu cậu.”

Tuổi trẻ thật tốt, lời ngọt ngào như nào cũng có thể nói ra.

Thẳng thắn, mãnh liệt, không có một chút xấu hổ nào.

Tưởng Tiểu Mễ hôn môi cậu, “Tớ cũng yêu cậu, trên đường đi cẩn thận.”

Hai người lại hôn nhau rồi mới tách ra.

Từ khu ký túc xá đến nhà ga phải đi bộ một đoạn dài, cậu đi một mình cũng không cảm thấy cô đơn, trong lòng hạnh phúc.

Rất nhiều năm về sau, cậu phát hiện mình quen thuộc với rất nhiều nơi trong khuôn viên của Nhân Đại, nhà ăn, phòng trà, siêu thị, còn có cả thư viện không khác gì trường của mình.

Lúc tốt nghiệp thậm chí cậu còn không nỡ xa khuôn viên trường hơn cả Tưởng Tiểu Mễ.

Một nửa thanh xuân và tình yêu của cậu đều ở đây.

Quý Vân Phi về ký túc xá gần 10 giờ, bạn cùng phòng đều ở đây, có người đang đọc sách có người đang chơi máy tính.

Sau khi tắm xong đi ra, có bạn cùng phòng hỏi cậu: “Cậu với Giang Nguyệt quen nhau từ cấp ba à?”

Quý Vân Phi gật đầu, cậu không ngờ được lên đại học sẽ cùng lớp với Giang Nguyệt, trước đó cậu cũng không biết cô ấy cũng đăng ký cùng chuyên ngành với cậu.

Một khoa có mấy lớp, nào biết lại trùng hợp như thế.

Trưa nay có gặp Giang Nguyệt ở nhà ăn, Giang Nguyệt vẫn luôn dùng tiếng Thượng Hải nói chuyện với cậu.

Bạn cùng phòng lại hỏi: “Cậu vừa nói đi thăm bạn gái, không phải là Giang Nguyệt chứ?”

Quý Vân Phi: “Không phải, bạn gái tớ ở Nhân Đại.”

Bạn cùng phòng làm dấu ‘OK’: “Ký túc xá bên cạnh có huynh đệ muốn theo đuổi Giang Nguyệt, kết quả trưa nay lại thấy cậu ấy chủ động tìm cậu nói chuyện, còn ngồi ăn cơm cùng cậu, tưởng hai người là một đôi, nên nhờ tớ nghe ngóng chút, nếu như không phải thì tốt rồi.”

Quý Vân Phi nhìn điện thoại suy nghĩ một lát, hình như Giang Nguyệt không biết cậu và Tưởng Tiểu Mễ ở bên nhau rồi, mấy người trong khối bọn họ lại càng ít.

Cậu cũng không thể gặp người ta rồi nói tớ có bạn gái rồi.

Nghiêm túc suy nghĩ một lát, cậu mở phần cài đặt wechat ra, chả mấy chốc đã xong.

Cậu gửi tin nhắn cho Tưởng Tiểu Mễ:【Búi tóc nhỏ ghen tuông:)】

Lại gửi một tin nữa:【Tớ về ký túc xá rồi.】

Tưởng Tiểu Mễ nhận được tin nhắn của cậu lúc đang trèo lên giường, liếc nhìn màn hình điện thoại, không nhận ra avatar nhưng ghi chú là ‘Tiểu Phi Phi’.

Cô giật mình, đổi avatar rồi?

Trước đó avatar của cô và cậu là avatar đôi, cô dùng con mèo đánh con chó, cậu dùng con chó trêu con mèo.

Sao lại đổi rồi?

Trèo lên giường, Tưởng Tiểu Mễ vội mở vào phóng to lên, sau khi nhìn rõ liền cắn môi cười.

Đúng là không biết xấu hổ.

Avatar là một bức ảnh lúc hai người chụp ảnh tình nhân, hai người ngồi trong lớp học, cô đang cúi đầu đọc sách, cậu đột nhiên nhào đến hôn trộm cô.

Vui mừng qua đi cảm giác có gì không đúng, avatar không phải vòng bạn bè, không thể nào chặn người nhà, cậu làm như này tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy?

Người nhà cậu cũng sẽ nhìn thấy…

Lúc này ở Thượng Hải, tại nhà Quý Vân Phi.

Bố Quý bận xong chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi Quý Vân Phi hai hôm nay tập quân sự thế nào, sau khi nhìn thấy avatar Quý Vân Phi mới thay quả thực không thể nào gõ được chứ, lại lặng lẽ thoát khỏi khung chat trò chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play