Nghe lời này của Chu Tam, xem ra chuyện này có vẻ rất khó khăn. Không thì hắn đã chắng bảo tôi tới hỗ trợ. Phải biết rằng tôi hiện tại chỉ biết lở dở lương ương, phù chú đạo thuật gì đó đều dựa vào hai cuốn sách ông nội và lão Cát để lại mà làm.

Cho nên nói lần này tôi giúp Chu Tam chẳng bắng nói Chu Tam dạy cho tôi kinh nghiệm củng kiến thức mới.

“Tại sao, cô gái đó bỏ lại khối vàng này, thủ lao của anh à?"

Chu Tam cất lại khối vàng, nhét vào két sắt lần nữa. Sau đó nói, “Chứ cậu nghĩ sao, bình thường nói cậu nghe Tam gia tôi bản lĩnh không phải là hư danh mấy người lại chả tin, hiện tại khách lớn tìm đến cửa đã tin chưa?”

Chu Tam dường như rất đắc ý. Nhưng lòng tôi không hiểu sao lại cảm thấy có chút kỷ lạ. Khách gì lại đi lấy khối vàng làm thù lao, quá là khó tin. Nhưng mà ngẫm lại bản lĩnh của Chu Tam tôi liền không lo lắng nữa. Dù sao ở đây hắn lợi hại hơn tôi nhiều. Googl𝑒‎ 𝓷gay‎ tra𝓷g‎ —‎ 𝘛R𝙪𝖬𝘛‎ RUY𝗘N.ⅤN‎ —

“Ok, tôi tin anh”

Nói vậy là tôi không muốn hỏi đến cùng lai lịch của khối vàng, cứ yên lặng ở trong tiệm của Chu Tam chờ đến đêm là được.

Khi ánh nắng cuối cùng rơi xuống, Chu Tam mặc một thân đạo bào màu vàng đi ra. Tôi không ngờ hắn lại long trọng như vậy, nhưng xem ra hẳn cũng có chút không quen

“Bây giờ anh có thể nói những việc chúng ta sẽ làm đêm nay rồi đó."

"Tôi nhìn Chu Tam trong chiếc áo choàng vàng, đối phương khẽ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt

“Không giấu cậu. Chẳng lẽ ngày hôm qua bước chân vào cửa tiệm cậu không phát hiện có gì đó không thích hợp à?"

“Cái gì không thích hợp cơ?"

Thành thật mà nói hôm qua vào tiệm Chu Tam tôi không những không phát hiện ra chỗ nào không đúng mà còn suýt nữa đụng vào phụ nữ. Ngoài chuyện ăn mặc hơi kỳ lạ ra, hình như chẳng sai ở đâu cả. Trừ cái ô màu đen trong tay, quả thật là không có gì cổ quái hết.

Có lẽ thấy tôi sững sờ, Chu Tam cười cười, lúc này mới nói, "Trước sau vẫn ngơ ngẩn, Hôm qua cậu vào cửa không chú ý đến một cỗ thi khí (mùi tử thị) à?”

“Thi khí á?”

Thực ra cho đến bây giờ tôi vẫn không biết thi khí là gì, làm sao cảm nhận được nó chứ?

"Xem ra tiểu tử cậu vẫn còn quá ít kinh nghiệm. Nói cậu biết, cái người hôm qua cậu gặp vốn dĩ không phải người sống”

“Cái gì?”

Câu nói của Chu Tam làm tôi nhịn không được rùng mình một cái, hôm qua thậm chí tôi còn đối mặt với cô gái đó. Tất cả mọi điểm của đối phương hầu như chẳng khác với người thường. Nhưng giờ Chu Tam lại nói cô ta không phải người sống, sao lại không làm tôi sốc được chứ

“Nếu không phải người sống sao có thể bước đi như người bình thường?”

Tôi hỏi đến cái này, Chu Tam lại chỉ cười, không trả lời

“Cậu đó, biết quá ít. Sau này cậu sẽ rõ thôi. Trước. hết đừng hỏi, cậu không bắt kịp trong một thời gian ngắn đâu. Vẽ phần những chuyện khác cậu cũng không cần hỏi tôi, rồi cậu sẽ tự hiểu”

Chu Tam nhẹ nhàng mở miệng. Tôi chỉ gật đầu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy kiến thức của mình quá ít. Ít nhất là tại thời điểm này tôi cảm thấy đúng là vậy.

Chu Tam mang theo rất nhiều thứ, nhưng tôi đại khái nhìn một chút thì thấy trong số những thứ mà Chu Tam đem hầu hết đều là đồ thường dùng, chẳng hạn như bùa, kính bát quái, ngoài ra còn có rất nhiều chỉ đỏ

Thứ làm tôi ngạc nhiên nhất là tên này thế mà lại mang theo một con gà trống lớn

Tôi càng hoang mang hơn.

Chẳng mấy chốc dưới sự dẫn đường của Chu Tam, tôi đã theo hắn ra khỏi nhà. Tên Chu Tam này lại không hướng đến khu phố sầm uất mà là ngọn núi phía sau nội thành

Nghe nói ngọn núi này mấy năm trước gặp cháy lớn, dường như thiêu hết tất cả mọi thứ. Mấy năm qua đi mới dần khôi phục lại hình dạng trước đó

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play