Các Uyển Nhi vốn sững sờ, sau đó dùng sức lắc đầu.

"Em cũng tốt nghiệp rồi, theo như lời ông nội nói, bây giờ em đã xem như là một sinh viên đại học.”

"Hả?"

Tôi nhất thời nghe không hiểu ý trong lời nói của Cát Uyến Nhi, Cát Uyển Nhi cũng nhìn ra vẻ mặt bỡ ngỡ của tôi, nên đành phải giải thích lại một lần nữa, thì tôi mới khẽ gật đầu.

Có điều, nghe Cát Uyển Nhi nói như vậy. Tôi mới nhận ra được điều khác thường của Cát Lão Đầu, không đúng, cũng không thể nói là khác thường, đây phải là trái ngược với lẽ thường.

Không cho Cát Uyển Nhi đi ra trường học chính quy đọc sách, ngược lại cho cô ấy học Tứ thư Ngũ kinh. Tuy không hiểu lảm tại sao Cát Lão Đầu phải làm như vậy, nhưng trước mắt ấn tượng mà Cát Uyển Nhi để lại cho tôi là gần như không có gì khác biệt so với người bình thường.

"Ông nội nói em không thế tiếp xúc thời gian quá dài với người thường, nếu không sẽ mang phiền phức đến cho người khác”

"Cho nên từ nhỏ đến lớn. Em cũng không có nhiều bạn bè.”

"Ừm, có thể nói là như vậy, có điều không phải nhiều hay ít, mà một người cũng không có."

Vốn tôi còn định hỏi Cát Uyển Nhi một chút vẽ vị thuốc quan trọng kia. Nhưng nghĩ lại còn là được rồi, nếu Cát Uyển Nhi không đến trường đọc sách, tôi dường như vẫn còn không ít thuận tiện, sau khi cha qua đời để lại món đồ vốn cũng không nhiều giá trị, ngoài đảm bảo tôi và Cát Uyển Nhi không bị chết đói, thì cũng không còn lại được gì. (Truyện được Edit bởi Vô Ảnh Các)

Với lại, nửa tháng nữa, tôi cũng đi học.

"Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây!"

Giọng nói của Cát Uyển Nhi có chút sợ sệt, tất nhiên là cô ấy đang nhớ tới thứ đồ vật trên sông Hồng, lúc trước chúng tôi cũng có một khoảng thời gian ngắn giao tranh với thứ đó, sự kinh khủng của thứ đó hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của chúng tôi, thậm chí nếu không phải nhờ vào cha và ông nội, chỉ sợ bây giờ tôi cũng đã sớm không còn ở đây.

Lần trước chỉ là dọa cô ấy, cộng thêm chuyện của Mạnh Nhiên, có lẽ cũng có liên quan đến cô ấy.

Nghĩ tới đây, tôi không ngừng sở tay lên Đồ án Huyết Ngư trên cánh tay của tôi, ngón giữa truyền đến một cảm giác thô ráp, bởi vì nguyên nhân của Cát Lão Đầu, hiện tại Đồ án Huyết Ngư kia hiện ra một trạng thái bệnh tái nhợt, trừ lần đó ra, ngực cũng đau nhức lại.

Lời của Cát Uyển Nhi đã nhắc nhở tôi, dù sao đổi với cuộc sống sau này, tôi vẫn luôn không có ý định tốt, gần như là làm qua loa cho xong chuyện, nhưng bây giờ không giống với lúc trước, nhà họ Trần chỉ còn lại một mình tôi, cộng thêm Cát Uyển Nhị, tôi từng đồng ý với Cát Lão Đầu phải chăm sóc cô ấy thật tốt

Điều quan trọng thiết yếu bây giờ là trừ đi Đồ án Huyết Ngư trên cánh tay tôi, có điều nhớ tới những đồ vật mà Cát Lão Đầu cho tôi xem lúc trước, ngay cả tên tôi cũng chưa nghe qua, không kiềm chế được mà có chút bực bội.

"Đi gặp Chu Tam trước một chuyến, sớm muộn gì cũng phải đi. Bây giờ có lẽ hẳn cũng trở về chỗ của hắn rồi, tiện thể hỏi thử rốt cuộc hẳn có biết được bao nhiêu về mấy thứ kia”

Cát Uyển Nhi nhẹ gật đầu sau đó mỉm cười.

“Tất cả nghe theo anh."

Tôi hơi ngạc nhiên một chút, có lẽ lần đầu biết cô gái này ngoan ngoãn vâng lời của tôi, tôi vẫn có chút không quen.

Không nói thêm gì nữa, tôi mang theo túi nhựa, dẫn theo Cát Uyển Nhi đi xuống lầu.

Dựa vào địa chỉ mà Chu Tam cho tôi, sau khi đi đến đích một cách vòng vo, tôi có hơi giật mình, Từ Phượng từng nói với tôi Chu Tam được xem như là "Thần côn*" nổi danh trong vùng.

*Thần côn: Đề cập đến một người nói dõi tham gia vào các hoạt động mê tín dị đoan.

Hắn theo như tôi biết, ban đầu ở trên đập chứa nước, coi như hẳn cũng có chút bản lĩnh, vừa nghĩ như vậy, chuyện ngôi nhà hai tầng nhỏ trước mắt chiếm diện tích hơn hai trăm mét vuông, cũng đã được giải thích rõ.

Ở phía trên cửa chính, có một tấm bảng gần như là chiếm hết một nửa khuông cửa, trên bảng ghi bốn chữ to-Trảm yêu trừ ma.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play