Bạch Chỉ cùng Dịch Tuần đi về nhà, từ cổng nhà họ Thích đến cổng nhà họ Dịch chỉ đi mất vài phút, vốn dĩ Bạch Chỉ muốn hỏi Dịch Tuần chút chuyện của Đào Đào, nhưng nghĩ tới bây giờ đang ở bên ngoài, bà đành nhịn xuống không hỏi.
Về đến nhà, lúc Dịch Tuần định lên lầu, Bạch Chỉ gọi cậu lại: "Tiểu Tuần, hôm nay con chơi cùng Đào Đào có vui không?"
Bước chân lên cầu thang của Dịch Tuần dừng lại, cậu không quay đầu đáp: "Cũng được ạ."
"Vậy về sau con tìm Đào Đào chơi nhiều hơn đi, đúng rồi, mẹ nhớ rõ lúc trước nhà họ Thích không có con gái, trước kia Đào Đào được nuôi ở nơi khác sao?"
Bạch Chỉ nhìn sắc mặt Đào Đào không tốt lắm, giống như bị thiếu dinh dưỡng, gương mặt nhỏ nhắn, tay chân tựa như chỉ có da bọc xương, không giống người nhà họ Thích, bọn họ sao có thể nuôi con gái thành như vậy được.
Nhưng nhìn dáng vẻ thân thiết với Đào Đào của Hà Vãn, cũng không giống như là không thích cô bé, hơn nữa, nhà họ Thích không phải không nuôi nổi một đứa trẻ, sao có thể ngược đãi một đứa bé nhỏ như vậy, cho nên Bạch Chỉ suy đoán có khả năng còn có ẩn tình khác.
"Đào Đào không phải con gái ruột của nhà họ Thích, hôm qua em ấy mới được nhận về nuôi."
"Thì ra là vậy, khó trách lại gầy như thế, có thể thấy được trước kia cô bé đã phải chịu khổ, tiểu Tuần, lúc con tìm Đào Đào chơi cũng không được bắt nạt người ta đâu đấy, cô gái nhỏ thật khiến người khác đau lòng mà."
"Mẹ, con là loại người đó sao?" Dịch Tuần bất đắc dĩ quay đầu lại, tuy rằng cậu không thích nói chuyện, nhưng cũng không phải là người sẽ ỷ thế ức hiếp người khác, huống chi là bắt nạt cô bé tám, chín tuổi.
"Haha, đương nhiên không phải, con trai mẹ là hiểu chuyện nhất, được rồi, chắc con cũng đã mệt, con lên lầu đi, về sau nhớ sang nhà họ Thích thăm Đào Đào nhiều hơn, cô gái nhỏ cũng không dễ dàng."
Bạch Chỉ nói đến đây thì dừng lại, không hề nhiều lời, tuy rằng Dịch Tuần không nói gì, nhưng Bạch Chỉ biết thằng bé đã nghe vào.
Xem ra Dịch Tuần cùng Đào Đào rất có duyên phận, Dịch Tuần cũng có một cô em họ đằng ngoại xấp xỉ tuổi Đào Đào, nhưng thằng bé cũng không thân thiết với em họ, có thể thấy được Dịch Tuần thân thiết với Đào Đào không có quan hệ gì với tuổi tác của cô bé, mà là do duyên phận giữa người với người.
Chẳng qua Bạch Chỉ không nghĩ tới, Đào Đào vậy mà không phải là con gái ruột của nhà họ Thích, nhưng trông cô bé xinh đẹp đáng yêu như thế, cũng thân cận với Hà Vãn, nhà họ Thích đối xử với con gái nuôi tốt như vậy, đây tuyệt đối là gia đình lương thiện.
Dịch Tuần tiếp xúc với Thích Mân cùng Đào Đào, Bạch Chỉ cũng an tâm, có lẽ về sau bọn họ còn phải cảm ơn nhà họ Thích nữa, Bạch Chỉ cảm thấy tâm bệnh của Dịch Tuần rất có thể sẽ tốt lên nhờ Đào Đào.
Bạch Chỉ đang muốn đi tìm chút chuyện để làm, ba Dịch từ phòng sách trên lầu bước xuống: "Em về rồi."
"Vâng, anh hết bận rồi à?" Lúc Bạch Chỉ dẫn theo Dịch Tuần đi ra ngoài, ba Dịch đang bận việc của công ty.
"Ừm, tiểu Tuần đâu?"
"Lên lầu rồi."
"Hôm nay thế nào, tiểu Tuần lại không vui à?" Trong quá khứ, mỗi lần bọn họ dẫn Dịch Tuần đi ra ngoài gặp người khác, thằng bé đều sẽ tức giận, không vui suốt mấy ngày, thế nên bây giờ bọn họ cũng không dám dễ dàng dẫn Dịch Tuần đi ra ngoài kết bạn.
"Sao có thể chứ, hôm nay tiểu Tuần vui lắm, nhà họ Thích có một cô bé tên là Đào Đào, tiểu Tuần rất thích cô bé ấy, còn chơi với cô bé cả một buổi sáng đấy, Đào Đào nắm tay tiểu Tuần, thằng bé cũng không kháng cự."
"Ồ, còn có chuyện như vậy sao?" Ba Dịch cảm thấy kì quái, từ khi nào Dịch Tuần lại đồng ý kết bạn rồi?
"Cô bé kia mấy tuổi thế?"
"Khoảng tám, chín tuổi, không lớn lắm."
"Vậy không phải là bằng tuổi với Lan Lan sao?"
"Đúng vậy." Lan Lan là con gái của cậu Dịch Tuần, năm nay vừa tròn 9 tuổi.
"Cũng không thấy tiểu Tuần chơi với Lan Lan mà."
"Em cũng cảm thấy kì quái, đây có lẽ là do duyên phận của mỗi người, đều là bé gái cùng tuổi, tiểu Tuần rất thích Đào Đào, nhưng đối với Lan Lan thì đến nhìn thằng bé cũng lười nhìn lấy một cái."
Cũng phải thôi, Lan Lan vốn nhát gan, cũng không dám chơi với Dịch Tuần, Bạch Chỉ là bác ruột nhưng không thể không nói, Lan Lan không khiến cho người ta yêu thích bằng Đào Đào.
"Vậy thì tốt quá, xem ra chúng ta sắp được như ước nguyện rồi." Nhà họ Dịch chuyển nhà nhiều lần như vậy, còn không phải là vì muốn Dịch Tuần có thể cởi bỏ khúc mắc sao?
"Ừm, em cũng rất thích Đào Đào, để em mua chút quà tặng cho mấy đứa nhỏ nhà họ Thích."
"Được, em nhớ mua thêm một phần cho tiểu Tuần."
"Em biết rồi, công ty chúng ta có hợp tác với nhà họ Thích không?"
"Anh không nhớ rõ, tạm thời hẳn là không có, nhưng về sau chắc chắn sẽ có."
"Cũng phải, quan hệ đều cần từ từ quen thuộc."
* * *
Sau đó nhà họ Thích liền nhận được rất nhiều quà do nhà họ Dịch tặng, trong đó quà cho Đào Đào là nhiều nhất, váy nhỏ, hoa cài tóc, giày, còn có thú bông cùng rất nhiều đồ ăn vặt.
Lúc Đào Đào mới nhìn thấy đều tưởng là Hà Vãn mua, chủ yếu là cái gì cô bé cũng chưa làm, sao có thể không biết xấu hổ mà nhận quà của người ta chứ?
"Mẹ ơi, mấy thứ này có cần trả lại không ạ?" Đào Đào gãi nhẹ quai hàm, cô bé buồn rầu hỏi.
"Không cần, nếu đã tặng cho con vậy thì cứ cất vào phòng con đi, khẳng định là dì ấy cảm thấy Đào Đào của nhà chúng ta đáng yêu, trong lòng yêu thích nên mới tặng, về sau Đào Đào chơi với anh Dịch Tuần nhiều hơn là tốt rồi."
Hà Vãn chỉ hơi suy nghĩ một chút đã hiểu ý của Bạch Chỉ, đây là quà cảm ơn vì Đào Đào đã khiến Dịch Tuần vui vẻ, xem ra nhà họ Dịch vì đứa con trai này mà đã nhọc lòng rất nhiều.
Chẳng qua mới cùng chơi với nhau có một lần mà bọn họ đã tặng nhiều quà đến đây như vậy, đây là muốn nhận thầu toàn bộ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của Đào Đào mà.
"Vâng, con biết rồi ạ." Đào Đào cũng thích có người chơi cùng nha.
Hà Vãn nhìn bộ dáng của Đào Đào, bà nghĩ thầm ' Quả nhiên là đứa nhỏ khiến cho người ta đau lòng, bây giờ mới về nhà đã được mọi người yêu thích, vậy đưa con bé về nhà cũ khẳng định mọi người cũng sẽ thích.'
"Đào Đào, ngày mai mẹ và ba đưa con về nhà cũ gặp ông bà nội có được không?"
Vốn là định để cuối tuần đi, nhưng nghĩ đến cuối tuần ở nhà cũ có nhiều người, lần đầu tiên Đào Đào tới đó, đừng để con bé bị dọa thì tốt hơn.
Người thân họ hàng của nhà họ Thích người này còn khó đối phó hơn người kia, để cuối tuần đến nhà bà ngoại của tiểu Mân đi, thân thích bên nhà ngoại hiền lành hơn một chút, nhất định sẽ hoan nghênh Đào Đào.
"Được ạ, anh trai có đi không ạ?" Bây giờ Đào Đào làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến Thích Mân trước tiên, tựa như nếu có Thích Mân đi cùng thì cô bé liền an tâm.
"Anh con cũng đi, tối hôm nay Đào Đào ngủ sớm một chút để ngày mai chúng ta dậy sớm đi tới nhà ông bà nội nhé."
"Vâng ạ, con nhớ rồi." Đào Đào nghĩ thầm ' 6 giờ dậy chắc là đủ sớm rồi nhỉ?'
Hôm nay Hà Vãn chỉ nghe dì Phương nói 7 giờ hơn Đào Đào xuống lầu, bà cũng không biết trước đó Đào Đào đã từng xuống một lần, nếu như biết, Hà Vãn nhất định sẽ bảo Đào Đào ngủ nhiều hơn một lát.
Cho nên ngày hôm sau khi Hà Vãn xuống lầu thấy Đào Đào ngồi ở phòng khách, bà vô cùng kinh ngạc, trẻ con bây giờ không phải đều thích ngủ nướng sao? Chẳng hạn như Thích Mân, lúc này thằng bé còn đang ngủ.
"Đào Đào, sao con dậy sớm vậy?"
"Mẹ, buổi sáng tốt lành, không phải mẹ bảo con dậy sớm một chút sao ạ?"
"Haha, mẹ nói sớm một chút tức là trước 8 giờ con dậy là được rồi." Hà Vãn bất đắc dĩ sờ sờ khuôn mặt Đào Đào.
Ở trong nhà hai ngày, sắc mặt Đào Đào đã hồng hào hơn, hai ngày nay dì Phương đều làm nhiều món ăn ngon cho Đào Đào bồi bổ, bây giờ môi cô bé cũng phớt hồng, chờ cho Đào Đào béo hơn một chút, khẳng định sẽ càng đáng yêu.
"Thì ra là vậy, con nhớ rồi ạ." Đào Đào gật gật đầu như người lớn, hóa ra 8 giờ cũng là rất sớm, trước kia ở cô nhi viện, 8 giờ sáng Đào Đào đã sớm giặt xong quần áo rồi chuẩn bị đi học.
"Ngoan, đi thôi, chúng ta đi ăn sáng." Hà Vãn nắm tay cô bé đi tới phòng ăn, dì Phương đem canh trứng bưng lên cho Đào Đào.
Sau khi Đào Đào ăn sáng xong, Thích Mân mới xuống lầu ăn sáng.
"Anh trai, buổi sáng tốt lành."
"Chào Đào Đào, em ăn no rồi sao?" Thích Mân khom lưng bế Đào Đào lên, so với các bạn nữ cùng tuổi khác thì Đào Đào gầy hơn rất nhiều, Thích Mân có thể nhẹ nhàng bế cô bé lên.
"Em ăn no rồi ạ, anh mau buông em xuống đi, chờ anh ăn sáng xong chúng ta cùng đến nhà ông bà nội."
"Được rồi, vậy Đào Đào ra sân chơi một lát nhé."
"Em không đi đâu, em ngồi ở phòng khách, ra sân chơi sẽ làm bẩn váy."
"Ừ, đi đi." Thích Mân nhìn Đào Đào ra phòng khách, sau đó cậu mới vào phòng ăn.
"Mẹ, hôm nay đưa Đào Đào đến nhà ông bà nội ạ?"
"Ừm, dù sao cũng phải mang Đào Đào đi gặp mọi người."
"Ba có đi không ạ?"
"Trưa nay ba con sẽ qua đó ăn cơm, chúng ta đi trước, con không muốn đi sao?"
"Cũng bình thường ạ, có mấy người rất đáng ghét, nếu nhìn thấy Đào Đào khẳng định sẽ nói này nói kia."
"Vậy con nhớ che chở Đào Đào nhé, đừng để cho người khác bắt nạt em gái."
"Con biết rồi, con sẽ chăm sóc em ấy."
Ăn sáng xong, Hà Vãn dẫn theo hai đứa nhỏ đi nhà cũ của nhà họ Thích, vốn là cả gia đình đều sống ở nhà cũ, nhưng sau này Hà Vãn cùng mấy thân thích trong nhà náo loạn không thoải mái, bà liền cùng Thích Thành dẫn theo con trai chuyển ra ở riêng.
Chú của Thích Mân ở cùng hai ông bà, thỉnh thoảng Hà Vãn và Thích Thành sẽ đưa con trai về thăm ông bà nội.
Tối qua Hà Vãn đã gọi điện báo trước với hai ông bà, trước khi nhận Đào Đào về nuôi cũng đã nói qua với bọn họ.
Ông bà nội và Thích Giản - chú của Thích Mân cũng không nói gì thêm, nhưng cô của Thích Mân là Thích Mỹ Âm lại châm chọc mỉa mai vài câu, bà ta không muốn Hà Vãn nhận nuôi Đào Đào, còn muốn đem con gái mình đưa tới cho Hà Vãn nuôi dưỡng.
Con gái của bà ta so với Đào Đào còn lớn hơn một tuổi, lại bị chiều đến mức tính tình ngang ngược vô lý, một chút dáng vẻ của con gái cũng không có.
Hà Vãn muốn có một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, không phải một tổ tông, nên bà tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Bởi vậy giữa hai người liền có chút ngăn cách, hai cô con gái của Thích Mỹ Âm đứa này so với đứa kia còn hỗn hơn, đến lúc đó chỉ sợ bọn chúng sẽ bắt nạt Đào Đào.
Khi ba người đến nhà cũ, Thích Mỹ Âm còn chưa tới, chú nhỏ Thích Giản cũng không có mặt, chỉ có bà nội Thích cùng thím của Thích Mân ở nhà.
"Tiểu Mân tới rồi, ôi chao, đã lâu rồi bà nội không gặp con, có phải được nghỉ hè rồi không?" Bà nội lôi kéo tay Thích Mân đánh giá trên dưới một vòng, hai ông bà nội đều rất yêu thương Thích Mân.
Trong đám cháu của nhà họ Thích, Thích Mân là đứa trẻ có tiền đồ nhất, tiền đồ ở đây chủ yếu là nhìn vào thành tích học tập, ngoài ra còn phải xem cách ăn nói và hành động cử chỉ, từ nhỏ đến giờ thành tích của Thích Mân vẫn luôn đứng nhất khối, không có gì để bắt bẻ.
Cách ăn nói và hành động cử chỉ có thể thấy được khi giao tiếp với người khác, những người từng gặp qua Thích Mân không một ai nói cậu không tốt, tóm lại Thích Mân chính là ' con nhà người ta' trong mắt mọi người, hai ông bà sao có thể không thích cậu được?
"Bà nội, đã lâu không gặp, đây là em gái con - Đào Đào." Thích Mân kéo tay Đào Đào tới giới thiệu với bà nội Thích.
"Con chào bà nội ạ!" Đào Đào xấu hổ đứng ở phía sau Thích Mân chào hỏi bà nội Thích.
"Đây là Đào Đào sao? Mau tới đây để bà nội nhìn một cái." Bà nội kéo tay Đào Đào qua, đánh giá trên dưới một chút rồi nói: "Đứa nhỏ này gầy quá, có phải mẹ con để con bị đói không?"
"Không phải ạ, ba mẹ đối xử với con rất tốt." Đào Đào không hiểu ý của bà nội, nhưng Hà Vãn lại nghe hiểu.
Đào Đào mới đến nhà họ Thích được vài ngày thì sao có thể bồi bổ nhanh như vậy, bà nội đương nhiên không phải nói Hà Vãn để đứa bé bị đói, mà là nói mẹ của Đào Đào trước đây bỏ đói cô bé, nhưng từ nhỏ Đào Đào đã không có mẹ, bà nội nói như vậy chẳng phải là cố ý chọc vào nỗi đau của đứa nhỏ sao? May là Đào Đào nghe không hiểu.
"Mẹ, con đã nuôi thì cháu gái của mẹ không đói được đâu." Hà Vãn cũng chỉ coi như nghe không hiểu mà nói theo Đào Đào, xem ra bà nội đang nghiêng về phía Thích Mỹ Âm.
"Haha." Bà nội không đáp lời, chỉ cười mỉa vài tiếng rồi buông tay Đào Đào xuống.
"Đây là đứa bé chị dâu nhặt về sao!"
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Bà cô xấu xa đột kích, bày trận bảo vệ Đào Đào >. <
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT