Đó là khúc mắc mà hơn 10 năm qua, tôi vẫn chưa tháo gỡ được.
Thật ra tôi vẫn luôn hận ông. Ngay cả khi nghe được tin ông qua đời, tôi vẫn còn hận.
Mãi về sau, đồng nghiệp của ba tôi lỡ miệng kể ra.
Thật ra chuyến du học New Zealand lần đó, ba đã định chọn đưa tôi theo. Nhưng không biết vì lý do gì, một số lãnh đạo nhà trường tạo áp lực lên ba tôi.
Bấy giờ, tôi mới được biết gia đình Bạch Hân rất có thế lực. Ba tôi chỉ là một nhà giáo, vốn không có cách nào chống lại họ.
Ông lại quá thanh cao, không muốn để tôi biết chuyện ông bị người ta áp bức.
Vì thế sau này, mỗi lần nhìn thấy Bạch Hân, tôi đều căm hận cô ta.
Lòng căm thù của tôi đối với cô ta không cách nào tiêu tan được. Thậm chí cả những người đứng về phe cô ta, tôi đều sẽ căm ghét.
Câu chuyện đến đây là kết thúc.
Trong gió mùa thu, Trần Diệc Thiên yên lặng nhìn tôi.
Mất một lúc, tôi mới phát hiện ông ta không phải đang nhìn tôi, mà nhìn về phía sau lưng tôi.
Chu Ngưỡng đang đứng đó.
Sau khi ba qua đời, tôi mới quen biết Chu Ngưỡng nên những việc này, hắn không hề hay biết.
Hắn dường như gặp phải cú sốc rất lớn, đứng sững sờ hồi lâu.
Tôi bước ngang qua hắn, cuốn theo những chiếc lá thu rơi rụng.
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Ba tháng sau khi kết thúc ghi hình, chương trình chính thức được phát sóng.
Lúc bắt đầu chiếu, tôi đang ngồi soạn kịch bản trên máy tính.
Wechat nhảy ra 3 tin nhắn, là cô bạn thân gửi hot search cho tôi.
Tôi nghĩ gameshow nhỏ này cũng không tạo được chấn động gì lớn lao, cùng lắm là mấy tin về couple Chu Ngưỡng x Bạch Hân.
Ai ngờ nhìn vào hot search đầu tiên... tôi lại thấy tên mình và Chu Ngưỡng.
#Chu Ngưỡng Phó Thanh Thanh
#Couple pha lê dễ vỡ
...
"???"
Tập 1 rõ ràng kịch bản lẫn biên tập đều là tung hint Chu Ngưỡng với Bạch Hân mà?
Thế nhưng vừa mở video, tất cả bình luận đều là:
[Ông trời ơi, nhìn ánh mắt của Chu Ngưỡng kìa. Tơ tình giăng khắp lối...]
[Sao anh ấy cứ nhìn Phó Thanh Thanh cười khổ mãi thế?]
[Có mấy lần anh ấy muốn nắm tay Phó Thanh Thanh, nhưng đều bị tránh đi...]
Bằng cách nào đó, "Couple tà đạo", "Couple-như-thể-sắp-ly-hôn" đã hot khắp các mạng xã hội.
Cư dân mạng ngày nay đúng là có máu nổi loạn. Cặp đôi có kịch bản đàng hoàng thì không ship, cứ thích ship những cặp oái ăm.
Chuyện này lẽ ra đã kết thúc ở đây rồi. Vì sau này tôi và Chu Ngưỡng đã không còn chung đụng gì trong chương trình nữa.
Nhưng mà trớ trêu thay, có người tìm được tài khoản phụ của Chu Ngưỡng.
Một tài khoản mà... đến cả tôi cũng không biết.
Ai cũng biết Ảnh Đế Chu Ngưỡng chưa từng trả lời Weibo, lần trước bình luận mà nhân viên công tác đăng nhầm đã bị xóa bỏ.
Hắn lại có một tài khoản phụ... chỉ theo dõi duy nhất một mình tôi.
Còn là Admin của super topic của tôi.
Thường xuyên nửa đêm vào đại chiến với anti.
Lần này, cư dân mạng thật sự sốc tới nổ não.
[Đây chính là tình yêu thầm kín sao? Tui khóc sắp mù rồi nè.]
[Để ý kỹ một chút sẽ thấy rất nhiều cảnh Ảnh Đế đang khịa Thanh Thanh nhưng biểu cảm lại đầy cưng chiều nha.]
[Ha ha ha, các chế có thấy không. Lúc trước có diễn viên nam muốn tương tác với Thanh Thanh, ánh mắt của Chu Ngưỡng hệt như muốn xiên anh ta mấy dao vậy.]
...
Trong suốt 10 năm kết hôn với Chu Ngưỡng, tôi không phải không muốn cư dân mạng bàn tán về mối quan hệ giữa hai chúng tôi. Nhưng phần lớn thời gian, fan của tôi và fan của hắn toàn cãi nhau om sòm.
Ai mà ngờ đến lúc sắp ly hôn, hai nhà này lại bắt đầu ship tôi và Chu Ngưỡng.
"Bà nghĩ... Chu Ngưỡng có yêu bà không?" Trên xe, cô bạn thân khẽ hỏi tôi.
Tôi dựa vào cửa sổ xe, nhìn cây cối bay bay như mây trời. Thật lâu sau đó mới nghe thấy tiếng tôi trả lời: "Chắc là có."
Nếu không yêu, hắn sẽ chẳng lập tài khoản phụ, lén lút follow tôi.
Nếu không yêu, hắn sẽ chẳng nỉ non gọi tên tôi trong những giấc mơ.
Đáng tiếc.
"Tui không cảm nhận được."
Tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Mười năm.
Thời niên thiếu thiếu vắng tình thương của ba đã khiến tôi biến thành một con quái vật, cố chấp muốn giành được sự thiên vị vô điều kiện.
Nhưng Chu Ngưỡng lại quá bình tĩnh, quá lý trí.
Ngoài cửa sổ xe, Chu Ngưỡng đang đứng trước cổng Cục Dân Chính chờ tôi.
Hắn mặc áo khoác màu xám nhạt, râu ria lởm chởm, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi chợt nhớ về ngày chúng tôi kết hôn 10 năm trước.
Tôi còn là một biên kịch chưa có tiếng tăm, hắn vẫn là một sinh viên chưa đặt chân vào giới giải trí.
Chúng tôi gọi mỗi người một bát mì thịt bò 20 tệ.
Cứ thế mà đi lấy giấy hôn thú.
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
"Cô Phó, nghe nói cô đã ly hôn?"
Sau buổi họp báo, tôi gặp lại một người quen ở hầm để xe.
Ông ta tựa vào chiếc Maybach của mình, nhàm chán chơi đùa với chùm chìa khóa trên tay.
"Tin tức của ông nhanh nhạy thật đấy, thưa ông Trần."
Chính là vị chủ tịch tập đoàn mà tôi đã quen biết trong gameshow hẹn hò dạo trước.
"Vậy tôi có thể mời cô..."
"Ông Trần, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm rồi. Hiện tại, tôi không có ý định hẹn hò với bất cứ ai cả."
Tôi ngắt lời ông ta, đi về phía xe của mình.
Kinh nghiệm mách bảo tôi rằng càng tiếp xúc nhiều với loại người như ông ta thì sẽ càng khó mà thoát ra được.
Kết quả, ông ta tiến lên hai bước và ngăn tôi lại.
"..." Tôi thở dài, ngước lên nhìn ông ta.
"Ông Trần, mặc dù ông chăm sóc ngoại hình rất tốt nhưng ông đã đáng tuổi cha chú của tôi..."
"Thật ra tôi muốn cô kế thừa tài sản của tôi."
"..." Hả???
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Trong câu lạc bộ tư nhân.
Tôi nhìn không chớp mắt vào bàn ăn trị giá cả ngày lương trước mặt mình, có chút bàng hoàng.
"Tôi sẽ quyên góp 50% gia sản của mình cho các tổ chức từ thiện, 50% còn lại sẽ được trao cho cô, cô Phó."
Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ông ta: "Tại sao?"
"Bởi vì cô trông rất giống một người quen cũ của tôi."
"Chỉ có vậy?"
Ông ta gật đầu.
"..."
Khoan hãy xét đến tính kỳ dị của tình huống trước mắt, mặc dù Trần Diệc Thiên quả thật đáng tuổi cha chú của tôi nhưng tôi khá chắc còn rất lâu nữa, ông ta mới đến ngày cưỡi hạc về trời...
"Tôi được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư."
Một tờ kết quả xét nghiệm được đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi: "..."
Thế là, tôi lại ngẩng lên một lần nữa, hỏi ra thắc mắc trong đầu mình.
"Tại sao cơ chứ? Người quen cũ của ông đã qua đời rồi sao?"
"..." Sau một hồi im lặng, ông ta gật đầu.
"Vậy chẳng phải ông nên để lại tài sản cho người thân của người đó mới đúng sao? Tại sao lại phải cho tôi..."
Nói được một nửa, tôi chợt nghĩ ra.
"Ông và mẹ tôi..."
Không đúng, mẹ tôi vẫn còn khỏe phây phây, ngày nào cũng đi múa quảng trường mà.
Tức là...
"Ông và ba của tôi..."
Tôi thậm chí không thể nói cho hết câu.
Tôi há hốc mồm, sững sờ nhìn ông ta. Nhưng sự im lặng của ông ta chẳng khác gì đang tra tấn tôi.
"Vào những năm tháng khốn cùng nhất của đời mình, tôi đã phụ lòng anh ấy. Anh ấy chỉ đành nghe theo gia đình, lấy vợ, sinh con."
"Tôi vẫn còn nhớ như in ngày chúng tôi chia tay, anh ấy lấy chân đá vào người vừa bị đánh hội đồng trong góc đường là tôi. Anh ấy nói bằng lòng đồng cam cộng khổ với tôi, tôi lại từ chối thẳng thừng."
"Sau này, khi đã trở nên giàu có, tôi lại chẳng thể quay về bên anh ấy được nữa."
Chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng rực rỡ khắp gian phòng.
Người đàn ông đặt ngón tay lên bàn ăn, nhè nhẽ gõ nhịp.
Tôi chợt cảm thấy thức ăn mình vừa nuốt xuống biến thành sáp khô.
Một lúc sau, tôi đứng dậy, đỏ hoe mắt nhìn ông ta.
"Chẳng trách ba không thích tôi."
"..."
Tôi còn tưởng là do mình chưa đủ tốt cơ đấy.
"Tài sản của ông thích để lại cho ai thì để, đừng đưa tôi."
Khi bước ngang qua ông ta, tôi chỉ ném lại một câu như thế.
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Ít lâu sau, tin tức chiếm giữ trang nhất của các tờ báo hàng đầu thành phố chính là: [Chủ tịch Trần Diệc Thiên của công ty giải trí Hoa Thiên được phát hiện uống thuốc ngủ tự sát tại nhà riêng vào ngày 28 tháng 7.]
Trong lá thư tuyệt mệnh có nhắc đến tên tôi.
Ông ta vẫn để lại một nửa gia sản cho tôi.
Tôi quyên góp toàn bộ cho quỹ từ thiện.
Vào dịp Tết Thanh Minh, tôi đến đốt giấy tiền vàng bạc cho ba.
Trước kia khi đến đây, ngôi mộ luôn được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Đến giờ tôi mới biết, là do Trần Diệc Thiên đã đến.
Tôi vừa đốt tiền giấy vừa nói vài câu bâng quơ.
"Ba, con ly hôn rồi."
"Thật ra con người của con không thích hợp với hôn nhân."
"Chắc là con thừa hưởng gene của ba, không thích bị người khác ảnh hưởng đến mình."
"Chỉ cần thấy anh ấy đứng về phe cô gái khác là con lập tức chịu không nổi."
"Mẹ vẫn khỏe. Con muốn tìm cho mẹ một người bạn già, nhưng mẹ không chịu."
"Ba xem, cả đời mẹ đều không có được tình yêu của ba. Buông tha cho mẹ đi, có được không?"
"Chú Trần chết rồi, chắc là hai người đoàn tụ ở dưới rồi nhỉ?"
"Con tìm thấy ảnh chụp của hai người trong di vật của chú ấy. Con đốt cho ba luôn này."
Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bập bùng, ngấu nghiến những bức ảnh cũ.
Hóa ra tình yêu có thể nhìn thấy rõ trong đáy mắt.
"Cho nên... con biết ba chưa từng yêu thương con."
"Nhưng mà... nhưng mà... đến tận bây giờ con mới biết được..."
"Nếu con nhận ra sớm hơn, con cần gì... cần gì.. phải cố gắng để được ba công nhận đến vậy..."
"Con cần gì... phải cố gắng để có được tình yêu của ba chứ..."
Tầm nhìn của tôi bỗng trở nên mơ hồ. Tôi mới nhận ra mình đã khóc.
Nghẹn ngào đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Con mưa tháng Tư bất chợt kéo đến, từng giọt nước lạnh buốt chui vào cổ áo.
Tôi đứng lên, quay người bước ra ngoài.
Trên những bậc thang, có một người đang đứng chờ.
Chu Ngưỡng cầm dù đứng nơi đó nhìn tôi.
Lúc tôi bước ngang qua hắn, hắn đưa dù cho tôi.
Tôi đẩy hắn ra.
... Ít nhất, tất cả đã kết thúc.
Với tôi mà nói.
Kết thúc này là đủ rồi.