"Tui biết ngay bà sẽ chết trong lòng một ít mà."

Trong quán lẩu, cô bạn thân kiêm luôn quản lý của tôi gắp một đũa thịt bò cho vào nồi.

"Thật ra bà rất để ý giải thưởng này. Bởi vì đây là giải thưởng trong nước duy nhất mà bà chưa lấy được. Đã vậy, người đoạt giải còn là Bạch Hân - biên kịch mà bà ghét nhất. Đã vậy, chồng bà còn giúp người ta một tay... Đã vậy, là chính tay bà bỏ rơi chồng bà..."

"... Bà có ngậm cái mỏ lại không thì bảo? Ăn thì lo tập trung mà ăn đi..."

Tôi cuối cùng cũng chịu không nổi mà quơ đũa, ngắt lời cô ấy.

Thật ra cô ấy nói không sai.

Dù tôi tự nhủ phải bình thản mà đối mặt với mọi chuyện... nhưng khi thấy Bạch Hân giành lấy giải thưởng duy nhất mà tôi chưa có được, khi thấy Chu Ngưỡng trở mặt tham gia bộ phim của Bạch Hân...

Lòng tôi vẫn không kiềm được mà nhói đau một cái.

Rõ ràng tôi biết Chu Ngưỡng chính là người như vậy.

Rõ ràng hắn đã nói rằng chúng tôi sẽ dựa vào năng lực của bản thân mà gặp nhau trên đỉnh cao danh vọng.

"Có điều... tui vẫn thắc mắc. Hồi trước sao bà lại không cho Chu Ngưỡng tham gia phim của bà vậy? Tui nhớ kịch bản đó là bà viết riêng cho ổng mà."

Cô ấy thò đầu qua, tò mò hỏi tôi.

Tôi nhìn nồi lẩu đang sôi ùng ục, nhếch mép.

"Lúc đó tui với Chu Ngưỡng cãi nhau một trận."

"Cãi vụ gì?"

"Nên ăn lẩu cay hay không cay. Tui ăn cay, Chu Ngưỡng không ăn cay."

"..."

Cô ấy không thể tin vào tai mình.

Tôi ngước lên, bổ sung thêm một câu: "Trong nhà không có nồi lẩu 2 ngăn, chỉ có thể nấu 1 loại."

"..."

"Không phải chứ? Bà vì chuyện này mà không cho ổng đóng chính phim mới của bà?"

Nói đến đây, tôi cũng cảm thấy có chút uất ức.

"Tui làm sao biết ảnh nói không diễn là thật sự không diễn chứ..."

Trong lúc bạn thân của tôi đang lâm vào trạng thái sa mạc lời, chuông điện thoại của cô ấy vang lên.

Tôi tưởng là chuyện công việc nhưng cô ấy nhấc máy xong lại đưa điện thoại cho tôi.

"Chu Ngưỡng gọi. Sao bà lại chặn số ổng?"

"..."

Tới giờ tôi mới chợt nhớ ra. Vì hắn không trả lời tin nhắn của tôi mà lại bình luận Weibo của Bạch Hân nên tôi đã kéo hắn vào danh sách chặn.

Tôi nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu buông tuồng của hắn.

"Gỡ chặn cho anh. Ngoan."

"..."

Tôi im lặng một lúc rồi trả lời hắn: "Không muốn."

Tình cờ thay, TV trong quán lẩu đang chiếu tin tức về liên hoan phim ngày hôm qua.

Bạch Hân và Chu Ngưỡng đứng cạnh nhau, do nhiếp ảnh gia yêu cầu mà dựa khá sát vào nhau.

Tôi chợt nghĩ đến bình luận dưới bài đăng Weibo kia. 'Hai người họ rất xứng đôi.'

Và cả lời đáp của Chu Ngưỡng: 'Chờ mong lần hợp tác tiếp theo.'

Vị Ảnh Đế chưa từng đáp lại bất kỳ ai, lần đầu tiên hồi đáp một người.

Tôi nắm chặt mép váy, trịnh trọng nói vào điện thoại.

"Chu Ngưỡng, chúng ta ly hôn đi."

Giọng người đàn ông trầm xuống một độ.

"Em nói cái gì?"

"Ly hôn đi."

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nghe như đang cười lại không phải cười. Tôi biết, hắn bị tôi chọc tức đến mức bật cười.

"Em nói lại lần nữa anh nghe xem."

Ta hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ hết sức rõ ràng.

"Chúng. Ta. Ly. Hôn."

"..."

Hắn ở bên kia đã im lặng một lúc lâu. Sau đó, giọng hắn đã thấp đến mức nguy hiểm.

"Vợ yêu, anh cần một lời giải thích."

"Giải con..."

"..."

Mấy chữ thô tục phía sau đã không thể phát ra thành công, vì cô bạn thân của tôi đã giật lấy điện thoại rồi cúp máy.

"Ngưng ngưng ngưng. Xì tốp hia. Hai người xảy ra chuyện gì vậy hả?"

"Định ly hôn?"

Cô ấy che chở chiếc điện thoại, trợn tròn mắt khó hiểu nhìn tôi.

"Bà nhớ lại coi hai người kết hôn bao lâu rồi? Giờ còn đòi ly hôn? Giữa lúc đang chuẩn bị mang thai? Vậy không tốt lắm đâu..."

"Có gì mà không tốt với chả không hay."

Tôi nhìn cô ấy một cái, cầm ly nước chanh uống lên một hơi cạn sạch. Sau đó đứng dậy, kéo cô ấy ra ngoài.

"Đi! Đi uống rượu!"

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Những quán bar thế này thường chú trọng tính riêng tư nhưng dưới ánh đèn rực rỡ nhấp nháy, thỉnh thoảng vẫn có thể tìm được vài gương mặt quen thuộc trong phim truyền hình.

Ví dụ như cô bạn thân của tôi vừa phát hiện một chàng minh tinh mà cô ấy hâm mộ từ lâu.

Dưới ánh sáng sặc sỡ, hình bóng hai người càng lúc càng tiến đến gần nhau theo điệu nhạc.

Tôi uống hết ly này đến ly khác. Tiếng nhạc xập xình dường như có thể ngăn chặn hết thảy giác quan.

Đến tận khi cô bạn thân hét toáng lên, khiến tôi sực tỉnh.

Cô ấy có vẻ hơi say, quàng tay qua vai tôi.

"Thanh Thanh, tui hiểu bà nhất, bà biết không? Bà đang buồn, vô cùng buồn. Bà không có bình thản như trên TV đâu. Bà thua Bạch Hân. Còn là tại Chu Ngưỡng mà bà thua Bạch Hân... Người mà bà yêu nhất lại đứng về phía đứa mà bà ghét nhất."

"..."

Những viên đá khúc xạ ánh sáng mờ ảo của chất lỏng màu hổ phách, va vào thanh ly pha lê, tạo ra âm thanh lạch cạch lạch cạch.

Tôi không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu, chỉ biết mình cảm thấy chóng mặt, sau đó...

Một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng.

Tiếng nhạc xập xình không ngừng đập vào màng nhĩ, hắn ấn tôi vào ngực mình, bịt tai tôi lại.

Tôi muốn giãy giụa nhưng chênh lệch sức mạnh quá lớn.

Hắn ôm tôi một lúc lâu, rồi mới thì thầm vào tai tôi: "11 giờ rưỡi sáng nay, anh ở trên máy bay. Đến lúc hạ cánh mới nhìn thấy tin nhắn của em. Anh định gửi tin trả lời nhưng em lại chặn số của anh. Anh vội vàng bắt chuyến bay sớm nhất quay trở về, cho nên... Bà xã đại nhân, tại sao em lại chặn số của anh?"

"..."

Ánh đèn nhấp nháy của quán bar rơi trên gương mặt của hắn. Giữa ánh sáng hỗn loạn, lúc ẩn lúc hiện thế này mà hắn vẫn có thể đẹp như vậy. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cư dân mạng ca tụng hắn được ban tặng nhan sắc của thần linh.

Ta mở miệng nhưng không thốt lên được lời nào.

Tôi bước ra cửa, hắn đi theo phía sau tôi.

Cho đến khi ra khỏi quán bar, chậm rãi đi theo tôi vào một góc tối hẻo lánh với ánh sáng lờ mờ.

"Chu Ngưỡng, buông tôi ra." Tôi nghiến răng.

Nhưng ngón tay của hắn đang chậm rãi di chuyển dọc theo gáy tôi.

"Rốt cuộc em giận vì chuyện gì, hả? Vì Bạch Hân?"

"..."

Phải. Là vì Bạch Hân.

Nhưng ở trước mặt Chu Ngưỡng, tôi không muốn thừa nhận.

Ở trước mặt hắn, tôi luôn có khát vọng chiến thắng vô cùng mãnh liệt.

Buồn cười lắm phải không? Tôi sợ mình thật sự yêu Chu Ngưỡng.

Tôi có thể kết hôn với hắn 10 năm nhưng tôi không thể yêu hắn.

Nảy sinh tình cảm với người khác là một chuyện đau đớn và khổ sở đến cùng cực. Bởi vì nếu tôi yêu hắn, bất kỳ việc làm nào của hắn cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi.

Hắn sẽ khiến tôi rơi vào cảnh ngàn đời không thể quay đầu lại.

Tôi hiểu đạo lý này...

Từ 10 năm trước đã sớm hiểu.

"Nếu em bận tâm chuyện trên Weibo, anh có thể giải thích. Tài khoản cá nhân với tài khoản phòng làm việc của anh đều không phải do anh tự quản lý. Bình luận đó vốn phải dùng tài khoản phòng làm việc nhưng nhân viên công tác quên chuyển tài khoản, đăng nhầm bằng tài khoản cá nhân của anh. Bây giờ bình luận đã bị xóa rồi. Chỉ thế thôi."

Giải thích xong, hắn buông tôi ra, cúi xuống và nhìn vào mắt tôi.

"Đừng ly hôn, có được không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ: "Ly hôn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play