22.

Thuận phong đế nhận lấy chén máu từ tay Hải công công, không hề có chút do dự một hơi uống sạch.

Tất cả mọi người trong phòng đều tập trung ánh mắt nhìn Thuận phong đế, căn phòng chợt trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Được một lúc, sắc mặt Thuận phong đế bắt đầu thay đổi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, thể hiện rõ sự đau đớn khó chịu, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Hải công công thấy vậy lập tức đỡ lấy Thuận phong đế, lo lắng hỏi.

“ Hoàng thượng, người…người thấy như thế nào?”

“ Đầu trẫm….đầu trẫm đau quá.” Thuận phong đế đau đớn nói.

Cố gắng chống đỡ, Thuận phong đế đưa mắt nhìn Vệ Quân gằng từng chữ.

“ Súc sinh, ngươi vậy mà đi hạ vu cổ nguyền rủa trẫm.”

“ Phụ…phụ….hoàng….” Vệ Quân lắp bắp kinh hãi muốn giải thích, nhưng hoàng hậu đã lên tiếng chặn lại.

“ Ha.ha.ha…Vệ Thuỵ ơi là Vệ Thuỵ. Nếu ngươi cũng đã biết thì ta cũng không ngại cùng ngươi xé rách mặt. Hiện tại ngươi truyền ngôi hay không thì cũng không cần thiết nữa.”

“ Ta và ngươi phu thê hơn hai mươi năm, Vệ nhi hắn cũng là một hoàng tử ưu tú, vậy mà ngươi vì nghiệt chủng trong bụng ả hồ ly Tô Vãn mà muốn phế thái tử, ngươi đừng trách chúng ta, giang sơn này cũng có phần Uý gia ta giúp sức vì ngươi gầy dựng, nay ngươi đã vô tình thì đừng trách Vệ nhi hắn độc ác.” Hoàng hậu vừa nói vừa cười, gương mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

“ Hoàng hậu, ngươi điên rồi hay sao mà dám ăn nói với hoàng thượng như vậy.” Tuệ phi nhịn không được lên tiếng trách móc hoàng hậu.

“ Điên? Ta không điên, ngược lại là ngươi, nếu vẫn an phận thủ thường biết đâu khi Vệ nhi lên ngôi, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, vậy mà kẻ không muốn sống như ngươi lại đi giúp đỡ hồ ly Tô Vãn kia.” Hoàng hậu điên cuồng chỉ vào ta, mắng trở lại Tuệ phi.

“ Phụ hoàng, người hiện tại đã không còn đường lui, hạ chỉ truyền ngôi cho ta, ít ra ta sẽ cho người chết một cách thoải mái để không chịu dày vò.” Vệ Quân thấy hoàng hậu đã lật mặt với Thuận phong đế, cũng không còn kiêng kị gì nữa đối với Thuận phong đế hô to gọi nhỏ.

Thuận phong đế vì quá đau đớn, nên thần trí bất đầu mơ hồ, không còn nghe rõ hoàng hậu cùng Vệ Quân nói gì nữa, nhưng nhìn ánh mắt ác độc của hai người bọn họ Thuận phong đế cũng hiểu được bọn họ muốn gì.

“ Ngươi…ngươi….tên…súc…sinh…ngươi…đừng…nằm…mơ.” Tiếng nói đứt quảng của Thuận phong đế.

“ Ha...ha...ha…hiện tại chỉ có ta là hoàng tử duy nhất của ngươi, ngoài ta ra không còn ai có thể cứu được ngươi, nếu ngươi không hạ chỉ truyền ngôi, đợi khi ngươi bị dày vò đến chết thì ta, thân là thái tử đương triều sẽ đường đường chính chính lên ngôi.”

Vệ Quân chẳng còn dáng vẻ sợ hãi như lúc đầu, nhìn thẳng Thuận phong đế tuyên bố.

“ Ngươi mau hạ chỉ đi, bọn ta sẽ giúp ngươi được giải thoát.” Hoàng hậu không còn kiêng nhẫn nhìn Thuận phong đế tỏ rõ thái độ.

Thuận phong đế đau đến muốn ngất đi, tay ông ta bám chặt vào Hải công công, hai mắt trừng to nhìn về phía hoàng hậu và Vệ Quân.

“ Các ngươi….các ngươi….”

Ta nhìn thấy Thuận phong đế sắp không chịu đựng được nữa, lập tức tiến lên dùng thanh đao lúc nãy lấy máu Vệ Quân, lau sạch vết máu trên đó, ta vén tay áo lên để lộ cánh tay ra, dùng thanh đao cắt một đường thật sâu, mau tươi nhanh chóng trào ra.

Ta đến bên cạnh Thuận phong đế đưa miệng vết thương đang chảy máu vào miệng ông ta.

“ Hoàng thượng, người hãy uống máu thần thiếp, nó sẽ giúp người giảm đau đớn.”

Thuận phong đế kinh ngạc nhìn ta, tất cả mọi người trong phòng cũng không ngờ tới ta lại hành động đột ngột như vậy.

Ta nhìn Thuận phong đế còn chần chờ, vội vàng giải thích:

“ Thần thiếp đang mang thai con của hoàng thượng, vì vậy trong máu của thần thiếp cũng có máu của hài tử, xem như một phần chí thân. Chỉ là nó không thể giải được vu cổ, chỉ làm giảm đau đớn cho hoàng thượng.”

Thuận phong đế nghe ta giải thích, ánh mắt nhìn ta đầy cảm kích, đưa miệng hút lấy máu trên vết thương ở cánh tay ta.

Không bao lâu thần sắc Thuận phong đế trở lại bình thường, không còn vẻ đau đớn như lúc nãy, thấy bản thân không còn thấy đau đầu nữa, Thuận phong đế buông cánh tay ta ra, sai Hải công công băng bó cho ta.

Trong lúc Hải công công vì ta băng bó, Thuận phong đế đưa tầm mắt sắc lạnh về phía hoàng hậu và Vệ Quân, không còn bị vu cổ hành hạ, Thuận phong đế nhanh chóng lấy lại vẻ uy nghiêm của bậc đế vương.

“ Trẫm thật không ngờ hai người các ngươi lại không tiếc thủ đoạn ngoan độc như vậy ra tay với trẫm.”

“ Thái tử! Ngươi có từng nghĩ nếu ngươi không phạm sai lầm ngu xuẩn như bây giờ, thì sớm muộn khi trẫm băng hà ngôi vị này cũng sẽ là của ngươi?”

“ Ha..ha…ha …Ngươi nói thật hay, trong lòng ngươi bây giờ có còn xem trọng Vệ nhi? Ngươi đã bắt đầu ghét bỏ nó, Tô Vãn thì lại mang long thai, nếu ả ta sanh ra hoàng tử, liệu ngươi có còn nhớ tới Vệ nhi? “

“ Ả ta giúp ngươi cầm cự thì đã sau, chẳng lẽ ngươi định uống máu ả ta cho đến khi đợi ả sanh ra hài tử vì ngươi chữa trị? Không đợi đến lúc hài tử được sanh ra thì ả ta đã chết vì bị ngươi hút cạn máu.” Hoàng hậu khiêu khích nhìn Thuận phong đế.

Nghe lời hoàng hậu nói, Thuận phong đế chợt suy tư, đưa mắt nhìn sang ta.

Không đợi Thuận phong đế kịp trả lời, tiếng hoàng hậu lại vang lên.

“ Ngươi không còn đường để chọn, một là hiện tại truyền ngôi cho Vệ nhi, hai là ngươi cứ từ từ hút hết máu ả ta cho đến khi ả ta chết thì ngươi cũng chết theo ả, ngôi vị hoàng đế vẫn sẽ thuộc về Vệ nhi.”

“ Phụ hoàng, người chỉ còn mỗi ta, người đã không còn con đường khác để chọn.” Vệ Quân tràn đầy tự tin nói với Thuận phong đế.

“ Ta không cho là vậy.” Tiếng nói Tuệ phi nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại như một chiếc búa to đập vào hoàng hậu cùng Vệ Quân.

Cả hoàng hậu và Vệ Quân, còn có Thuận phong đế đều dùng cặp mắt kinh ngạc nhìn Tuệ phi, như chờ nàng ta giải thích cho câu nói của mình. Chỉ có ta là biết vì sao, nên ta chỉ ung dung ngồi xem kịch hay.

Tuệ phi nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Thuận phong đế.

“ Thần thiếp có tội, cầu xin hoàng thượng tha tội cho thần thiếp.”

“ Tuệ phi, nàng tội gì? Vì sao xin trẫm tha tội.” Giọng Thuận phong đế hoang mang.

“Phiền hải công công cho gọi cung nữ Thải Điệp của ta.” Tuệ phi nhẹ giọng nói cùng Hải công công.

Hải công công đưa mắt nhìn Thuận phong đế hỏi ý, Thuận phong đế nhẹ gật đầu.

23.

Trước đó ta và Tuệ phi đã bàn sẳn kế hoạch, dặn dò Thải Điệp và Hạnh nhi nếu thấy Vệ Quân bị Thuận phong đế gọi vào, thì Thải Điệp lập tức về Vĩnh hàm cung đón Vệ Húc, đứng bên ngoài chờ sẵn.

Hải công công rất nhanh dẫn Thải Điệp đi vào, lúc này bên cạnh Thải Điệp còn có một bé trai khoảng độ 8 tuổi, ngũ quan có vài nét giống Thuận phong đế và Vệ Quân.

Đứa bé có vẻ sợ sệt, nên luôn nắm chặt tay Thải Điệp, khi đến trước mặt Thuận phong đế, thấy Thải Điệp hành lễ cũng vội làm theo.

Từ lúc nhìn thấy đứa bé, Thuận phong đế biểu tình kinh ngạc, ngay cả hoàng hậu và Vệ Quân cũng kinh hãi, “ đứa bé này là ai? Vì sao lại khá giống hoàng thượng?”

Tuệ phi vẫn quỳ trên đất, kéo đứa bé đến quỳ bên cạnh mình, giới thiệu với Thuận phong đế tên đứa bé là Vệ Húc, là đứa con thứ sáu của Thuận phong đế.

Tuệ phi đem đầu đuôi câu chuyện kể cho Thuận phong đế nghe, vì trốn tránh độc thủ của hoàng hậu nên nàng đã lén đem đứa nhỏ mình sanh ra mang giấu đi, nàng kể ra hết những tội ác của hoàng hậu trong những năm nay, vì sau các phi tần dù được sủng ái bao nhiêu cũng không thể có hài tử, hoặc nếu có thì cũng không thể sống sót sau khi sanh ra.

Chính nàng cũng là một nạn nhân, từng mất đi đứa nhỏ chỉ mới hoài thai hơn ba tháng, vì thế khi mang thai lục hoàng tử Vệ Húc nàng đã phải che giấu tay mắt của hoàng hậu, nên mới bảo toàn tánh mạng cho Vệ Húc.

Thuận phong đế biểu tình hết sức phong phú, từ kinh ngạc đến hoảng sợ, rồi lại vui mừng, ta lẳng lặng quan sát mọi người, hoàng hậu và Vệ Quân thì mặt mày xám xịt, không còn vẻ kiêu ngạo tự tin như lúc nãy.

“ Ha…ha…ha… ông trời không tuyệt đường ta…tốt..tốt! Vệ Húc, thì ra trẫm vẫn còn một hoàng tử.”

“ Đứng lên đi, hai mẹ con nàng không hề có tội, ngược lại là nàng, Tuệ phi, nàng đã giúp trẫm giữ lại huyết mạch của mình.” Thuận phong đế đứng dậy, đưa tay đỡ lấy hai mẹ con Tuệ phi. Ông ta nhìn chằm chằm Vệ Húc, gương mặt tràn đầy vui vẻ.

“ Không…không thể nào…không thể nào….làm sao nàng ta có thể giấu diếm ta suốt gần mười năm.” Hoàng hậu không thể nào tin điên cuồng tự nói.

“ Phụ hoàng, nhi thần sai rồi, cầu xin người tha cho nhi thần lần này, nhi thần hồ đồ bị người khác xúi giục, cầu phụ hoàng tha thứ nhi thần lần này….” Vệ Quân thấy tình hình không ổn, lập tức quỳ xuống liên tục dập đầu cầu xin Thuận phong đế.

“ Hừ…trẫm không có đứa con súc sinh như ngươi.”

“ Hải công công, truyền ý chỉ của trẫm Uý thị cùng thái tử mưu đồ tạo phản phế bỏ ngôi vị hoàng hậu cùng thái tử, tịch thu toàn bộ tài sản Uý gia, lệnh bắt toàn bộ cửu tộc, ngày mai lập tức xử trảm.” Giọng điệu Thuận phong đế lạnh lùng vang lên.

Hải công công nghe lệnh Thuận phong đế, lập tức gọi người vào áp giải hoàng hậu và Vệ Quân.

“ Phụ hoàng…phụ hoàng….ngài tha thứ cho nhi thần đi mà…” Vệ Quân bị lôi ra không ngừng cầu xin thảm thiết.

“ Không…không…ta không thể thất bại….không…” Hoàng hậu dường như điên loạn, liên tục kêu gào, khi bị áp giải bà ta cố gắng vùng vẫy nhìn về phía ta hét lên.

“ Vệ Thuỵ, ả đàn bà mà ngươi sủng ái thật ra đã từng là thê tử của ngươi khác….ha.ha.ha đế vương một nước lại đi sủng ái thê tử của kẻ khác….ha.ha.ha.” Hoàng hậu điên cuồng gào thét, cho đến khi bị kéo đi ra ngoài âm thanh vẫn còn vang vọng.

Thuận phong đế nghe hoàng hậu kêu gào như vậy, ánh mắt nghi ngờ nhìn ta, nhưng giây sau đó dường như ông ta nhớ ra điều gì, nên cũng không nói gì với ta mà quay sang nhìn mẹ con Tuệ phi.

Thuận phong đế ân cần hỏi thăm Vệ Húc những năm qua, đưa bé thành thật trả lời những gì Thuận phong đế hỏi.

Ta lúc này thấy màn kịch cũng đã kết thúc nên đứng lên, mỉm cười nhìn hoàng thượng nhẹ nhàng nói:

“ Nếu hoàng thượng đã có chí thân thuần dương, thì ngươi cũng nên vì mình hoá giải vu cổ nguyền rủa, để lâu sẽ không tốt cho thân thể hoàng thượng, thần thiếp thấy hơi choáng váng muốn về cung nghỉ ngơi, xin hoàng thượng cho phép thần thiếp cáo lui.”

“ Vậy nàng lui đi.” Thuận phong đế lạnh nhạt lên tiếng, có lẽ câu nói của hoàng hậu phần nào khiến Thuận phong đế nghi ngờ trong lòng, nên ông ta không thể nào đối với ta giọng điệu như trước được nữa.

Ta nhẹ nhàng hành lễ, sau đó rời đi, phần còn lại nên để cho Tuệ phi thể hiện rồi, những gì ta hứa với nàng ấy ta đã làm, chuyện về sau nên để nàng ta tự mình giải quyết.

Sau khi trở về cung, ta ăn một ít điểm tâm, sau đó nghỉ ngơi một chút.

Ta cùng Hạnh nhi đi đến nhà lao nơi đang giam giữ Vệ Quân. Giờ này Thuận phong đế chắc đang bận hoá giải vu cổ, cùng với niềm vui khi đột nhiên có được một đứa con trai sẽ không bận tâm đến ta.

Nhìn thấy ta đám lính canh lao ngục cũng không dám ngăn cản, ai mà không biết hiện tại hoàng hậu bị phế, ta là quý phi cao quý nhất trong hậu cung, tương lại biết đâu nếu sanh hạ hoàng tử lại có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu, vì vậy chẳng ai dại dột đi đắc tội vị quý phi như ta.

Ta thuận lợi tiến vào nhà lao, bên trong xông ra mùi hôi thối khó chịu, nhưng giờ phút này tâm tình của ta rất tốt, tất cả những mùi hôi thối này cũng không làm ta thấy khó chịu.

Nhìn Vệ Quân đầu tóc rối bù ngồi trong đại lao, tay chân bị xiền xích, đâu còn dáng vẻ uy phong quyền quý của thái tử, môi khẽ nhếch lên, ta bước lại gần cửa nhà lao, giọng điệu khinh thường.

“ Thật không ngờ, vị thái tử cao cao tại thượng ngày nào, bây giờ lại trở thành một tên tử tù.”

“ Vệ Quân, ta đây có lòng thương xót ngươi, nên đến đây tiễn ngươi một đoạn.”

Nghe giọng nói của ta, Vệ Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn ngoan độc, nhìn về phía ta gào thét:

“ Tô Vãn, người đàn bà khốn kiếp, là ngươi hại ta đúng không, ta giết ngươi….”

“ Ha..ha.ha..ha…Vệ Quân! Tại thời điểm ngươi không để ta chết theo phu quân, định sẵn cuộc đời ngươi sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.”

“ Vệ Quân, ngươi hại chết phu quân ta, ta bắt ngươi và cả gia tộc nhà mẫu thân ngươi đều phải chôn cùng.” Ta ánh mắt đầy căm phẫn nhìn hắn.

“ Ta giết ngươi, đồ đàn bà thối tha.” Vệ Quân nghe ta nói như vậy càng điên cuồng hơn.

Ta không thèm điếm xỉa đến hắn, quay lưng đi khỏi nhà lao. Ra đến bên ngoài ta vội hít thở không khí trong lành, ban nãy vì quá phấn khích nên không thấy khó chịu, bây giờ ra đến bên ngoài mới thấy cảm giác buồn nôn khó tả.

Hạnh nhi thấy ta hơi khó chịu, vội vàng đỡ lấy dìu ta trở về Vân hàm cung.

24.

Kể từ sau đó Thuận phong đế không đến Vân hàm cung, ta cũng không quan tâm, lời nói của hoàng hậu để lại cái gai trong lòng Thuận phong đế.

Trong hậu cung cũng vì vậy dấy lên tin đồn ta thất sủng, ngược lại Tuệ phi hiện giờ trở thành người được sủng ái nhất hậu cung, mẹ ruột của lục hoàng tử Vệ Húc, vị hoàng tử duy nhất hiện tại của Thuận phong đế.

Hạnh nhi luôn nói hết tình hình cho ta biết, vì kể từ lúc ở đại lao trở về, ta cũng không còn bước ra khỏi Vân hàm cung, thậm chí nhiều lần Tuệ phi muốn gặp ta điều từ chối.

Hoàng hậu bị phế đáng lí ra ta phải là người nắm quyền cai quản lục cung, nhưng Thuận phong đế lại giao cho Tuệ phi, lấy lí do ta phải an tâm dưỡng thai.

Lúc nghe tin tức ta chỉ mỉm cười, Thuận phong đế đây là đang lạnh nhạt ghét bỏ ta? Thật đúng là làm chuyện dư thừa.

Ngay sau ngày Vệ Quân bị xử trảm, ta đã có ý định tự vẫn, thù đã báo cũng đã đến lúc ta nên đi gặp phu quân tạ lỗi.

Nhưng nhìn cái bụng đang phình ra của mình, ta lại không đành lòng. Mặc dù lúc mang thai ta chỉ là vì muốn lợi dụng nó để hoàn thành kế hoạch trả thù của mình, nhưng hiện giờ ta lại không nỡ để nó chết đi.

Đứa nhỏ là vô tội, người có tội là ta, nó không phải là hài tử của ta và phu quân, mà lại là hài tử của cha kẻ thù hại chết phu quân ta, nhưng ta lại là mẫu thân của nó.

“ ha..ha..ha thật trớ trêu.” Ta tự cười chua chát với chính mình, mang thai với cha của kẻ thù? Để rồi bây giờ đứa bé được sanh ra ta phải đối mặt với nó như thế nào? Giết nó ta lại không thể ra tay.

Ta không biết nên làm gì cho phải, trong lòng thật khó chịu.

“ Phu quân, ngươi nói ta phải làm gì bây giờ”. Ta lẩm bẩm một mình tự hỏi.

Thời gian lặng lẽ trôi, ta chỉ ru rú trong Vân hàm cung, ngoài Hạnh nhi ta cũng không gặp gỡ bất kì ai, Thuận phong đế cũng dường như quên mất vị quý phi như ta, nhưng Tuệ phi vẫn mãi chưa thăng vị, ta cũng không biết Thuận phong đế nghĩ gì, chỉ nghe nói dạo này ông ta chịu khó bồi dưỡng lục hoàng tử Vệ Húc.

Nửa đêm, ta đang ngủ chợt cơn đau bụng ập đến, ta rên rỉ kêu.

“ Hạnh…Hạnh…nhi….”

Hạnh nhi nghe tiếng ta rên rỉ gọi nàng, lập tức chạy vào.

“ Phu nhân, phu nhân…người làm sao vậy”. hạnh nhi lo lắng hỏi

Kể từ khi Vệ Quân chết đi, ta bị giam lỏng trong Vân hàm cung, ta cũng không cho Hạnh nhi gọi mình là nương nương, ta muốn lại trở về làm phu nhân như trước đây.

“ Bụng ta…bụng ta…đau quá.” Ta đau đớn nắm chặt tay Hạnh nhi, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi.

“ Phu nhân không lẽ là muốn sanh, để Hạnh nhi cho người đi gọi mama đỡ đẻ.” Hạnh nhi lo lắng định đặt ta lên giường, sau đó đi gọi người.

Ta nắm chặt tay Hạnh nhi giữ lại: “ Không cần…ngươi…giúp…ta …không …cần…gọi…người….”

“ Á…á….á….á…..” Ta đau đớn thét lên, lập tức cầm lấy chăn đưa lên miệng cắn chặt.

“ Nhưng mà….” Hạnh nhi lo sợ nên ngập ngừng.

“ N..h.anh, giúp ta.” Ta lấy hết sức nói với Hạnh nhi.

Suốt đêm đó, chỉ có ta và Hạnh nhi, đến gần sáng cuối cùng ta cũng thành công sanh đứa nhỏ, là một đứa bé trai, ta nhìn nó một cái sau đó ngất đi vì mệt. Hạnh nhi giúp ta vệ sinh sạch sẽ cho đứa nhỏ, sau đó lại giúp ta sửa soạn một phen.

Qua hôm sau ta bị tiếng khóc của đứa nhỏ làm bừng tỉnh, ta nhìn đứa nhỏ được bọc trong tả lót, đôi mắt ngập nước nhìn ta chăm chú, ta mỉm cười, đưa ta chọt chọt chiếc mũi nó, đứa bé oà khóc. Ta lúng túng dỗ dành nó, thấy đứa bé cứ khóc mãi ta nghĩ nó đói, nên cho nó uống sữa trực tiếp của ta.

Đây là lần đầu tiên ta chăm đứa nhỏ, cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy một hài nhi nho nhỏ như vậy, đứa bé của ta và phu quân khi vừa sanh ra ta đã không được nhìn thấy nó dù chỉ một lần.

Nhìn đứa nhỏ ngủ say miệng còn chóp chép, nước mắt của ta không nhịn được mà rơi.

“ Đứa nhỏ, mẫu thân có lỗi với ngươi, ngươi được sanh ra trong sự tính toán của mẫu thân, hy vọng sau này ngươi sẽ bình an lớn lên, ta không xứng làm mẫu thân ngươi, sống hay chết hãy để ông trời phù hộ ngươi.” Ta thủ thỉ bên tai đứa nhỏ, sau đó đặt nó vào một chiếc giỏ.

“ Hạnh nhi, ngươi hãy đem đứa bé đến Vĩnh hàm cung, giao trực tiếp cho Tuệ phi.” Ta đưa chiếc giỏ cho Hạnh nhi dặn dò.

“ Ở đây có hai phong thư, ngươi đưa cho Tuệ phi, một bức là đưa nàng ta, bức còn lại nhờ nàng đưa cho Thuận phong đế giúp ta.” Ta đem hai lá thư đặt vào tay Hạnh nhi.

“ Phu nhân, người đây là?...” Hạnh nhi nghi hoặc hỏi ta, lần này ta không cùng nàng nói lên kế hoạch gì, nên khi nghe ta dặn dò như vậy nàng cảm thấy hoang mang.

“ Đi đi, làm theo lời ta nói, sau khi trở về ta sẽ nói rõ cũng ngươi.” Ta ra lệnh cho Hạnh nhi nhanh đi.

Hạnh nhi nghe ta nói vậy thì cũng không hỏi gì nữa, lập tức mang đứa nhỏ rời đi.

Sau khi Hạnh nhi rời đi, ta đứng dậy, bước chân vẫn còn yếu cho mới vừa sanh nở, đi đến trước gương ta chải lại búi tóc như thời phu quân còn sống hay nói rất thích kiểu tóc này, thay bộ y phục mà ta đặc biệt chuẩn bị theo sở thích của phu quân.

Chuẩn bị xong hết tất cả, ta ra lệnh cho tất cả nô tài lui ra hết, ta châm một ngòi lửa thêu đốt tấm bình phong thuỷ mạc do chính Thuận phong đế sai người làm tặng ta, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên dữ dội, sáng rực cả một góc phía tây hậu cung.

Các cung nữ, thái giám giật mình hốt hoàng khi thấy ngọn lửa lớn như muốn nuốt trọn Vân hàm cung, lập tức hô hào kêu gọi dập lửa.

Khi Hạnh nhi trở về chỉ thấy ngọn lửa gần như nuốt trọn chính viện Vân hàm cung, nàng không suy nghĩ mà lập tức vọt vào bên trong mặc do các cung nữ thái giám bên ngoài la hét “ Hạnh nhi cô cô”

Ta nằm đó, hơi thở thoi thóp, ánh mắt ta bắt đầu mơ hồ, khi ta sắp ngất đi hoàn toàn chợt nghe thấy giọng Hạnh nhi gọi mình, ngay sau đó nàng ôm lấy ta khóc lóc.

“ Phu nhân, vì sao người lừa ta, vì sao người muốn bỏ lại ta.”

“ Hạnh…nhi…đời..này..ta..nợ..ngươi..quá…nhiều.Sau…này..phải…sống..thật..tốt” Giọng ta khàn khàn vì hít phải quá nhiều khói, sau khi nói xong ý thức của ta cũng dần mất đi, ta không còn biết gì nữa, dường như linh hồn ta cũng đã lìa khỏi xác.

“ Phu nhân, cuộc đời này của Hạnh nhi hạnh phúc nhất là được gặp người, gặp được lão gia. Kiếp này hãy để Hạnh nhi đưa người đến hơi thở cuối cùng, trên đường xuống suối vàng Hạnh nhi lại sẽ bầu bạn cùng người.” Hạnh nhi ôm lấy ta nhẹ giọng nói.

Nàng đặt ta nằm xuống, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh ôm lấy ta, nàng nhắm mắt lại, gương mặt mỉm cười không hề tỏ vẻ đau đớn, dường như nàng rất thoả mãn.

Ta vì nàng viết thư cầu xin Tuệ phi sau khi ta chết đi sắp xếp cho nàng một cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng không ngờ kết quả nàng lại lựa chọn theo ta. Kiếp này là ta nợ nàng, hãy để kiếp sau ta báo đáp cho nàng.

Lá thư ta gửi cho Tuệ phi có hai điều nhờ nàng giúp ta hoàn thành, một là giúp ta sắp xếp cho Hạnh nhi một cuộc sống tốt sau khi ta rời đi, hai là chăm sóc đứa nhỏ giúp ta, không cần phải để nó lớn lên trong cung, giao cho một nhà bình thường nuôi dưỡng cũng được, nhân sinh của nó hãy để sau này ông trời phù hộ, không cần nói cho nó biết về mẹ ruột của nó là ta, là ta nợ nó.

Lá thư thứ hai ta gửi cho Thuận phong đế, kể hết câu chuyện của ta cho ông ta, ta cũng rất hận ông ta nhưng ông ta cũng không hoàn toàn có lỗi trong chuyện này, lỗi duy nhất của ông ta chính là làm phụ thân của Vệ Quân, cho Vệ Quân quyền lực để rồi hắn dựa vào đó ức hiếp kẻ khác

Vì vậy ta không giết ông ta,ta chỉ mong sau khi ta chết đi ông ta hãy xem như chưa từng có vị Tô quý nhân, hay vị Nhu quý phi đã từng tồn tại. ta chỉ là Tô Vãn, mãi mãi là Tô Vãn là thê tử của Nhan Tề Việt.

Còn về đứa bé của ta và ông ấy, hãy để cho ông trời quyết định số phận của nó, giết nó ta không đành lòng, nhưng nếu sống để nuôi dưỡng nó thì ta không thể làm, thù giết phu quân đã trả, ta không còn gì để lưu luyến trên đời, chỉ mong đường đến suối vàng có thể gặp lại chàng nói lời tạ lỗi.

Hoàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play