16.

Khi mama đỡ đẻ vừa mang đứa nhỏ ra đến của phòng đã bị Hà mama chặn lại.

” Mama vất vả, đưa đứa nhỏ cho ta là được rồi.”

“Hà…Hà mama.” Mama đỡ đẻ nhìn thấy Hà mama thì lắp bắp, dường như bà ta cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

“ Giang mama, bà nên biết làm như thế nào rồi chứ.” Hà mama đưa tay cướp lấy đứa trẻ trên tay Giang mama, ánh mắt uy hiếp nhìn.

“ Ta…ta biết…” Giang mama vội đáp lời, không dám nhìn thẳng ánh mắt Hà mama.

Hà mama thấy uy hiếp thành công, đưa tay nhận lấy đứa trẻ trên tay một vị mama già khác đưa cho Giang mama.

“ Giang mama cứ làm đúng bổn phận của mình, ta nhất định sẽ bẩm báo nương nương trọng thưởng cho bà.” Hà mama mỉm cười, giọng điệu dụ dỗ nói cùng Giang mama.

Giang mama nhận lấy đứa trẻ từ tay Hà mama, sau đó xoay người đi vào trong phòng.

Sau khi nhìn Giang mama tiến vào lại phòng sanh, Hà mama đưa đứa trẻ của ta cho vị mama già.

“ Xử lí sạch sẽ.”

“ Dạ, mama.” Vị mama già cúi đầu đáp lại.

Nhưng Hà mama sẽ không thể nào ngờ được, vị mama già này là Hoa trưởng lão giả dạng, người được Hà mama sắp xếp ngoài viện đã bị Hoa trưởng lão thủ tiêu.

Hoa trưởng lão thuận lợi đổi lấy đứa nhỏ của ta, mang về lãnh cung, đây là kế hoạch do ta sắp xếp, lợi dụng mưu kế của hoàng hậu để tạo kẻ hở đưa đứa nhỏ rời đi. Nhìn sự thuần thục của Hà mama cũng đủ biết, đây không phải lần đầu hoàng hậu sử dụng chiêu thức này.

Nhìn Hoa trưởng lão rời đi, Hà mama cũng trở về bên cạnh hoàng hậu phục mệnh, nhìn thấy Hà mama trở lại, hoàng hậu cười như không cười nhìn, Hà mama gật đầu nhè nhẹ như để báo cáo nhiệm vụ thành công.

Một lúc lâu sau từ trong phòng vang ra tiếng khóc nỉ non của ta.

“ Hài tử….hài tử của ta….hu.hu.hu…”

Ngất xỉu một lúc ta nhanh chóng tỉnh lại, Giang mama vội vàng thông báo với ta đứa trẻ vì sanh non nên không thể sống, sanh ra được một lúc thì không còn hơi thở.

Ta vừa nghe nước mắt tuôn như mưa, đau lòng gào lên, ta khóc rống lên khiến Giang mama lúng túng không biết làm sao, Hạnh nhi ôm lấy ta an ủi.

“ Nương nương….bảo trọng thân mình…”

“ Hu.hu.hu. hài tử của ta…hài tử của ta..” Ta khóc đến thương tâm, sau đó không chịu nỗi đả kích nên ngất xỉu tiếp.

Hạnh nhi vội nhìn Giang mama nói:

“ Mama ra bên ngoài thông báo giúp ta, ta phải chăm sóc cho nương nương nên không tiện.”

“ Có cần truyền thái y hay không?.” Giang mama thật lòng lo lắng hỏi thăm.

“ Không cần, ta có thể chăm sóc nương nương, nhờ Giang mama thông báo với bên ngoài tình hình dùm ta.” Hạnh nhi nhẹ nhàng đáp lời Giang mama, sau đó chuyên tâm chăm sóc ta.

Giang mama thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, Giang mama ôm lấy đứa nhỏ đã chế/t đi ra bên ngoài, thông báo với cung nữ đứng canh ngoài sân chờ tin tức, ta vì sanh non nên đứa nhỏ không giữ được.

Cũng nữ vội vàng chạy đến chính điện Vân hàm cung thông báo cho hoàng hậu, hoàng hậu chỉ nhàn nhạt gật đầu, phân phó xuống dưới lo hậu sự lễ nghi cho đứa nhỏ.

Dặn dò người trong Vân hàm cung chú ý chăm sóc ta, ra vẻ quan tâm đến sức khoẻ của ta. Hoàng hậu sai người đến Thừa càn cung báo tin cho Thuận phong đế, sau đó cho thái y xem qua sức khoẻ của ta.

Nhận được tin, Thuận phong đế cũng nhanh chóng đi đến, lúc này ta đã được Hạnh nhi hầu hạ sửa soạn một phen, hoàng hậu cũng tiến vào phòng, giả vờ hỏi thăm,ta tựa lưng trên giường yên lặng mà khóc.

Thuận phong đế đến nơi nhìn thấy ta như vậy, cũng không quan tâm hoàng hậu bên cạnh, bước đến ngồi lên giường ôm lấy ta an ủi.

“ Nàng đừng khóc, sẽ hại đôi mắt, ráng nghỉ ngơi bồi dưỡng cơ thể, rồi chúng ta sẽ có hài tử khác.”

Khi nhìn thấy Thuận phong đế, ta ôm chầm lấy ông khóc to.

“ Hu…hu…hu …thần thiếp đáng tội, không giữ được hài tử…xin hoàng thượng trách tội.”

“Trẫm không trách nàng, ngoan, đừng khóc nữa, cố gắng tịnh dưỡng.” Thuận phong đế dịu dàng an ủi ta.

Hoàng hậu đứng bên canh nhìn Thuận phong đế nâng niu ta như vậy thì ánh mắt hiện lên vẻ căm phẫn, nhưng nhanh chóng được bà ta giấu đi, mỉm cười nhẹ nhàng khuyên bảo.

“ Đúng vậy, muội muội đừng quá đau lòng mà hại thân, nhanh chóng khoẻ lại sớm ngày mang thai lại hoàng tự.”

“ Thần thiếp cảm ơn nương nương quan tâm, đã khiến nương nương nhọc lòng, là thần thiếp không phải.” Ta nhẹ giọng nức nở đáp lời hoàng hậu.

Thuận phong đế thấy ta đau lòng, yếu đuối như vậy thì vỗ về an ủi. ta biết trong lòng Thuận phong đế đang xem ta là hình bóng của Vân nương, người mà Thuận phong đế day dứt cả đời. Nhưng ta mặc kệ, chỉ cần sự sủng ái của Thuận phong đế, dù là thế thân của ai ta cũng chẳng bận tâm.

Một lúc sau ta bình tĩnh lại, cũng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, Thuận phong đế cùng hoàng hậu cũng rời khỏi Vân hàm cung, đế hậu cùng nhau rời đi lúc sau, ta ngồi dậy, không còn dáng vẻ đau lòng như lúc nãy, ta hỏi Hạnh nhi.

“ Mọi chuyện đều theo kế hoạch chứ?”

“ Dạ, tất cả đều theo đúng kế hoạch của nương nương, lợi dụng đêm nay để bọn họ rời đi.” Hạnh nhi nhỏ giọng bên tai ta thì thầm.

17.

Sau một ngày xảy ra nhiều chuyện, mọi người bị lăn lộn đến mệt mỏi, nên thời cơ tốt nhất là tối nay, để hai người Hoa trưởng lão rời đi.

Nữa đêm, Hạnh nhi đem theo một tay nãi, thuận lợi tránh đi nhiều người tiến vào lãnh cung, nàng thay ta đưa cho hai người Hoa trưởng lão, đây là một ít ngân lượng và trang sức ta vì họ chuẩn bị, chỉ mong bọn họ thành tâm chăm sóc hài tử ta.

Trước khi rời đi, Hạnh nhi đeo lên người hài tử của ta miếng ngọc phu quân đã tặng ta, nhìn hai người Hoa trưởng lão dặn dò.

“ Tiểu thư nhà ta kính mong hai vị chiếu cố, nếu ngày sau gặp lại nhất định sẽ báo đáp.”

“ Hạnh nhi cô nương quá lời, Nhu phi giúp đỡ chúng ta rất nhiều, chúng ta sẽ chăm sóc hài tử của Nhu phi thật tốt.” Thánh nữ dùng lời cam đoan nói cùng Hạnh nhi.

Hạnh nhi quyến luyến nhìn hài tử được bọc trong tả lót, xoay lưng rời đi, “ Bảo trọng ”.

Hạnh nhi nhanh chóng trở lại bên cạnh ta, báo cáo tình hình với ta, cũng cho ta biết hài tử là một nữ nhi, rất ngoan, không khóc không nháo.

Ta mỉm cười, cuối cùng ta cũng có thể bảo vệ được hài tử, đưa hài tử rời đi cũng là lúc ta không còn gì vướng bận, mối thù giết phu quân cũng đến lúc nên đòi lại.

Không lâu sau khi Hạnh nhi trở về, lãnh cung bốc cháy dữ dội, các cung nữ thái giám liên tục kêu gào dập lửa, không ai để ý hai thân ảnh trà trộn rời đi từ bên hông. Ta mua chuộc một ít cung nữ, thái giám cùng hộ vệ, chuẩn bị sẵn con đường cho hai người họ rời cung.

Suốt một đêm ồn ào, đến gần sáng lửa cũng đã được dập tắt, người ta cũng tìm được hai thi thể bên trong lãnh cung, thị vệ trong cung báo cáo tình hình sơ lược với Thuận phong đế, sau đó nhanh chóng dọn dẹp sửa sang lại.

Thuận phong đế cũng không để tâm quá nhiều đến hai người bọn họ, nên chỉ cho điều tra qua loa rồi thôi.

Cuộc sống nhanh chóng trở lại bình thường, sức khoẻ của ta ổn định hơn, ta bắt đầu đi thỉnh an hoàng hậu trở lại. Từ lúc ta mất đi đứa nhỏ hoàng hậu cũng không tìm ta gây khó dễ nữa, có lẻ bà ta cho rằng sự trả thù này cũng đủ để dày vò ta một đoạn thời gian.

Thuận phong đế vẫn sủng ái ta như trước, như để bù đắp cho ta nên luôn ban thưởng đủ thứ, những vật phẩm cống nạp liên tục được Thuận phong đế cho người mang đến Vân hàm cung.

Nhìn sự sủng ái Thuận phong đế danh cho ta, các phi tần khác cũng bắt đầu ghen ghét, nhưng họ cũng không dám hành động gì khác, chỉ là dùng ánh mắt như giết người nhìn ta.

Trải qua một kì sinh nở, dáng người ta nẩy nở hơn, dường như càng làm ta trở nên xinh đẹp, quyễn rũ hơn xưa. Mỗi lần vô tình gặp được ta trong cung, ánh mắt Vệ Quân không ngừng nhìn ta,khiến ta cảm thấy ghê tởm nhưng cũng đầy vui mừng.

Từ sau khi bị xảy thai lần đó, thái tử phi cũng không thể mang thai, nguyên nhân không ai biết, mặc dù cơ thể thái tử phi không có gì tổn hại. Chỉ có ta mới hiểu rõ, trong lúc té ngã ta cố ý níu vào tay Vệ Quân, móng tay ra cào nhẹ một vệt,thuận lợi đưa cổ tiệt tử vào người hắn, vì vết trầy nho nhỏ nên hắn không để ý, nhưng nào ngờ cả đời này hắn đừng mơ sinh dục hoàng tôn.

Hoa trưởng lão đã dạy ta không ít cổ trùng, nói là muốn cho ta để phòng thân, xem như lời cảm tạ đối với ta. Ta vốn thông minh, về những thứ như độc nên học rất nhanh, Hoa trưởng lão cũng rất ngạc nhiên về thiên phú của ta, bà dạy ta rất nhiều.

Nhìn ánh mắt Vệ Quân nhìn ta đầy thèm thuồng, ta biết hắn chưa bao giờ có ý định buông tha ta, mặc dù giờ ta đã là phi tử của phụ hoàng hắn. Nếu hắn đã thèm muốn như vậy, thì ta cũng nên tặng hắn một món quà nhỏ đáp lễ.

Ta không đợi lâu lắm, rốt cuộc cơ hội lại đến.

Hôm nay trong cung mở cung yến, đón sứ giả các nước láng giềng, các quan lại quyền quý đều được vào cung dự tiệc.

Ta là một trong tứ phi, nên vị trí trên cung yến cũng là ngồi gần Thuận phong đế, vị trí của ta thật trùng hợp ngay tầm nhìn của Vệ Quân, ánh mắt hắn cứ lâu lâu lại liếc nhìn ta, ta giả vờ như vô tình đôi lúc cũng đưa mắt bắt gặp ánh mắt hắn.

Được một lúc, ta xin phép hoàng thượng ra ngoài hít thở một chút cho thoải mái, lấy lí do hơi choáng váng. Hoàng thượng cho phép ta rời đi, Vệ Quân nhìn thấy cũng giả vờ lảng tránh ánh nhìn của mọi người, thuận tiện rời đi theo ta.

Ta và Hạnh nhi giả vờ như đi dạo, bước chân thả chậm như vô tình đợi Vệ Quân.

Không phụ sự mong đợi của ta, tiếng bước chân Vệ Quân vang lên phía sau không xa, vì để tạo điều kiện cho Vệ Quân, ta cho tất cả cung nữ thái giám đều lui ra, chỉ để lại mỗi Hạnh nhi.

Ta và Hạnh nhi đi đến một góc khuất trong ngự hoa viên, Vệ Quân đột nhiên không thấy bóng dáng ta lập tức tìm kiếm, nhìn hắn càng ngày càng tới gần ta thả ra ít huyễn huỳnh, sau đó ra dấu cho Hạnh nhi.

Hạnh nhi ném một cục đá ra phía sau gây sự chú ý Vệ Quân, tranh thủ lúc Vệ Quân quay đầu nhanh chóng rời khỏi chỗ ta, khi Vệ Quân lần nữa tiến lên gần đến chỗ ta đang đứng, đột nhiên tiếng Hạnh nhi phía xa vang lên.

“ Nương nương, người chờ ta với.” Vừa nói Hạnh nhi vừa xách làn váy đuổi theo.

Trong ngự hoa viên lúc này không đủ ánh sáng, nên Vệ Quân chỉ kịp nhìn thấy Hạnh nhi bước vội đuổi theo phía trước, nên cũng lập tức đuổi theo. Hạnh nhi vừa bước đi vừa thả huyễn huỳnh, Vệ Quân đuổi theo phía sau đương nhiên sẽ bị huyễn hình bám vào, hắn cứ nhìn thấy bóng dáng ta mờ ảo phía trước nên cứ đuổi theo.

Hạnh nhi dụ hắn đi đến trước một viện tử, sau đó vội ẩn nấp. Vệ Quân đuổi theo phía sau đến trước cửa viện, xa xa nhìn vào thấy một bóng người mặc y phục màu xanh nhạt, rất giống y phục hôm nay của ta, hắn lấp tức tiến vào bên trong.

Y phục giống tất nhiên là do ta tỉ mỉ tìm hiểu để chuẩn bị, Vệ Quân hắn sẽ không ngờ đây là nơi công chúa Nguyệt quốc đang trú tạm, chờ sắc phong phi vị của Thuận phong đế.

Công chúa Nguyệt quốc được sứ giả hộ tống sang đây dâng cho Thuận phong đế, mục đích kết giao hảo, những ngày hôm nay vị công chúa Nguyệt quốc sẽ ở tạm nơi này, chờ sau khi yến tiệc tiếp đãi các sứ giả trôi qua, sẽ sắc phong phi vị cho nàng ta, chính thức nạp nàng ta vào hậu cung.

Ta vô tình biết được kế hoạch của Nguyệt quốc, biết được bọn họ sử dụng bí thuật gì đó nhằm khống chế Thuận phong đế, sau khi sủng ái nàng ta sẽ trở nên mê luyến, ham mê sắc dục không thể nào dứt. Bọn họ muốn Thuận phong đế trở thành một tên hoàng đế hoang dâm vô độ, mê đắm vị công chúa này để bọn họ điều khiển, ta thuận nước đẩy thuyền cho Vệ Quân, hắn xứng đáng làm một người như vậy.

Vệ Quân lớn lên cũng có nét giống Thuận phong đế, thêm vào vị công chúa này chưa từng gặp Thuận phong đế, lại một lòng muốn thực hiện kế hoạch thị tẩm, nên khi nhìn thấy bóng dáng Vệ Quân đi vào, hắn cũng mặc triều phục long trảo, ánh sáng mơ hồ khiến nàng ta không nhìn rõ màu sắc trang phục của Vệ Quân, lầm tưởng hắn là Thuận phong đế.

Hạnh nhi chờ đợi Vệ Quân bước vào, thì nhanh chóng thả thêm ít huyễn huỳnh, vội vàng rời đi trở về bên cạnh ta.

18.

Ta cùng Hạnh nhi quay trở lại bữa tiệc, Thuận phong đế thấy ta trở lại, thần sắc tốt hơn nên cũng gật đầu, bảo ta đến bên cạnh ngồi.

Tất cả mọi người trong yến tiệc đều nhìn ta đầy hâm mộ, ghen tị.

Một lát sau, sứ giả Nguyệt quốc đứng lên cung kính nói với Thuận phong đế, muốn gặp gỡ công chúa trước khi rời đi, vì sau cung yến bọn họ cũng sẽ ra khỏi hoàng cung, đợi sáng mai sẽ quay về Nguyệt quốc. Nên việc gặp lại công chúa coi như tiễn biệt cũng là việc nên làm.

Thuận phong đế lập tức cho Hải công công đi mời công chúa Nguyệt quốc, ta nghe vậy thì môi khẽ nhếch lên, sắp có kịch hay để xem rồi.

Hoàng hậu luôn nhìn chằm chằm ta, để ý thấy ta khẽ mỉm cười, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó tả, bà ta đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Vệ Quân, nhưng không thấy, sự bất an càng lớn hơn.

Nhưng không kịp để hoàng hậu tìm hiểu Vệ Quân đi đâu, thì Hải công công phụng mệnh đã trở lại. Hải công công nhẹ giọng thì thầm gì đó bên lỗ tai Thuận phong đế, ta chỉ thấy Thuận phong đế tức giận, tay bóp chặt ly trà.

Ta nhẹ nhàng dùng tay chạm lên tay Thuận phong đế, đưa ánh mắt nhìn sang. Thuận phong đế nhìn thấy ánh mắt ta thì hơi thả lòng, dùng tay kia vỗ nhẹ nhẹ tay ta nhưng không nói gì.

Thuận phong đế lấy cớ công chúa Nguyệt quốc không khoẻ nên không đến yến tiệc được, để trấn an sứ giả Nguyệt quốc, Thuận phong đế cũng mượn cớ đi thăm công chúa Nguyệt quốc rời khỏi yến tiệc.

Thuận phong đế rời đi, nên buổi yến tiệc cũng chấm dứt, các quan lại quyền quý dắt theo gia quyến rời đi, các phi tử cũng trở về cung, hoàng hậu lo lắng giữ lại thái tử phi hỏi thăm Vệ Quân, khi biết Vệ Quân rời khỏi cũng khá lâu thì bắt đầu hoang mang, linh tính mách bảo có chuyện không ổn, nên hai người vội vàng đuổi theo Thuận phong đế.

Ta không quan tâm, đứng dậy cùng Hạnh nhi trở về Vân hàm cung, mọi chyện đã theo kế hoạch, chuyện còn lại phải xem Thuận phong đế giải quyết như thế nào.

Các sứ giả được thị vệ dẫn rời đi hoàng cung, mặc dù sứ giả Nguyệt quốc không muốn nhưng không thể chống lại, đành ngoan ngoãn ra khỏi hoàng cung, trở lại dịch trạm đợi ngày mai lên đường trở về nước.

Sự việc được hoàng hậu và Thuận phong đế phong toả, ém nhẹ đi, nên ta chỉ biết có một vị phi tử mới được sắc phong “ Trinh phi” tiến vào Tuỳ hàm cung, nhưng bên ngoài thì có đầy thị vệ canh gác. Vị phi tử vừa được phong phi này không ai được gặp qua, cũng không cần thỉnh an hoàng hậu.

Còn vị thái tử Vệ Quân, đột nhiên mắc bệnh lạ sau cũng yến, tạm thời không vào triều, nghỉ ngơi dưỡng sức ở Đông cung.

Nghe Hạnh nhi bẩm báo cụ thể, ta mỉm cười, “ bệnh lạ”, đây là cố giữ thể diện cho hoàng gia đây mà, Thuận phong đế vì không muốn sự việc bại lộ, nên giao cho hoàng hậu tìm cách đè ép sự việc xuống.

Thuận phong đế ghét bỏ thái tử, hạ lệnh cấm túc, hoàng hậu đành lấy cớ “ bệnh lạ “ để tránh sự nghi ngờ, thái tử đi ngủ với phi tử của phụ hoàng, nghĩ thôi cũng thấy là một chuyện hết sức hoang đường.

Hoàng hậu dự định đợi sự việc lắng xuống, sẽ thay Vệ Quân tranh thủ cơ hội trước mặt Thuận phong đế, nhưng không đợi bà ta tính toán, ở Đông cung liên tục truyện đến thái tử nạp thiếp, cung nữ thị tẩm cũng ngày một tăng.

Thuận phong đế nghe được tin tức giận đùng đùng, đi đến Khôn ninh cung mắng hoàng hậu một trận, thậm chí tức giận muốn phế truất thái tử. Hoàng hậu liên tục cầu xin, cho rằng thái tử là bị người ta xúi giục, hãm hại, cam đoan với hoàng thượng sẽ dạy dỗ lại thái tử.

Không biết hoàng hậu dùng cách gì để trấn an Thuận phong đế, ý nghĩ phế thái tử bị đè xuống, thái tử cũng không còn làm ra hành vi điên rồ nữa. Nhưng lại để ta phát hiện một việc hết sức thú vị, vị “ Trinh phi “ đột nhiên biến mất khỏi hậu cung, nghe đâu do trầm uất nên tự sát.

Nhưng ta biết, nàng ta không hề tự sát, mà chắc chắn được đưa đến cho Vệ Quân, vì ta từng nghe nói bí thuật nàng ta đã hạ, nếu không tiếp tục thị tẩm nàng ta, sẽ phải tìm nữ nhân khác thị tẩm liên tục, không bao lâu sẽ hết tinh lực mà chết đi. Có nàng ta kiềm chế, bí thuật kia mới không phát tác nhiều.

Sẽ rất thú vị nếu thái tử nào đó vì trầm mê sắc dục mà bỏ mạng, chắc sẽ rất oanh liệt, người người tán thưởng. Ta thật mong chờ, nhưng điều đó chắc không xảy ra, không biết vì sao hoàng hậu phát hiện ra, nên mới tìm cách đưa nàng ta cho Vệ Quân, nhằm kiềm chế bí thuật kia lại.

Đúng là sau khi vị “ Trinh phi” chết đi, thì không nghe Đông cung truyền ra chuyện hoang đường gì nữa.

Nhưng như vậy cũng đủ làm vị trí của Vệ Quân trong lòng Thuận phong đế xấu đi thê thảm, chưa đăng cơ mà đã ham mê nữ sắc, nếu trở thành quốc chủ một nước thì sẽ ra sao?

Dù Vệ Quân sau đó đã trở lại triều đình, nhưng thái độ của Thuận phong đế không còn như xưa, ánh mắt ghét bỏ nhìn Vệ Quân, lại ra tay nâng đỡ tam hoàng tử con trai của Huệ phi, đây cũng là một phi tử trung thành với hoàng hậu.

Vì phục tùng hoàng hậu nên vị Huệ phi mới được đặc cách sinh ra một vị hoàng tử, cũng là vị hoàng tử duy nhất sau Vệ Quân được sanh ra, ta thật mong chờ nếu vị hoàng hậu kia thấy được con trai của Huệ phi, một phi tử dưới tay bà ta được sủng ái hơn nhi tử của mình, có sức uy hiếp vị trí thái tử của Vệ Quân sẽ ra sao.

Không để ta đợi quá lâu, một thời gian sau đó ta được tin tam hoàng tử trong lúc đi săn bắn, bị tại nạn ngã ngựa, đôi chân bị phế đi, tàn tật cả đời. Huệ phi đau lòng quá độ, một đường phi vào Không ninh cung muốn sống ch/ết với hoàng hậu nhưng không thành, bị biếm vào lãnh cung.

Hoàng hậu bị Huệ phi đâm trọng thương, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Làm một phi tần chúng ta phải tròn chức trách thăm hỏi, nhìn hoàng hậu chỉ có vẻ suy yếu ngoài ra không có gì trầm trọng, ta yên lặng thở dài, " mạng hoàng hậu đúng là thật lớn."

Một vài náo loạn không ảnh hưởng lắm hậu cung, cuộc sống nhanh chóng trở lại bình thường, hiện tại chỉ còn mỗi Vệ Quân là hoàng tử duy nhất có thể hy vọng, vì vậy Thuận phong đế không còn cách nào, đành phải một lần nữa cho hắn cơ hội biểu hiện.

Hoàng hậu cùng Vệ Quân vui mừng không thôi, cứ nghĩ cuối cùng cũng được Thuận phong đế bỏ qua, nên cố gắng hết sức phát huy trước mặt Thuận phong đế.

Nhưng mộng đẹp không được bao lâu, ta được chuẩn đoán mang thai, không cần nói cũng biết Thuận phong đế vui đến cỡ nào, vung tay phong ta lên hẳn vị trí quý phi, ta chính thức trở thành quý phi đầu tiên của hậu cung, quyền hạn chỉ dưới mỗi hoàng hậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play