Anh dắt chó ra ngoài cửa, nhìn thấy Trần Niệm Khanh thì giật mình, hỏi với giọng không mấy thân thiện: “Cậu đang đợi Lục Vãn? Hai đứa muốn đi đâu? Hai đứa có quan hệ gì?”
Sao y bản chính giọng điệu của Lục Vãn khi hỏi anh ta không sợ hết thời vừa rồi.
Trần Niệm Khanh: “Bọn em hẹn nhau đến bảo tàng xem triển lãm, anh Lục, hôm qua em đã nghe album mới của anh, em cảm thấy bài thứ tư rất hay.”
“Thật sao? Ca khúc đó do anh soạn nhạc viết lời đấy! Anh cũng rất thích! Em có gu thẩm mỹ phết!” Lục Bất Du tươi cười vỗ vai Trần Niệm Khanh, một giây sau thái độ thay đổi, nói: “Cậu đi cùng Lục Vãn thì phải chú ý sự an toàn của mình, nếu con bé bắt nạt cậu hay đánh cậu, cậu cứ nói cho anh. Có điều nói cho anh cũng chẳng có ích gì, vẫn nên tự mình cố gắng chịu đựng.”
Trần Niệm Khanh bình tĩnh nói: “Sao lại thế được? Lục Vãn rất ưu tú.”
“Non! Cậu đúng là quá non!” Lục Bất Du lắc đầu, anh đã đưa ra lời khuyên, mong là chú em này có thể khắc ghi trong lòng.
Đừng tưởng mình cao, thật ra cũng chỉ có thể chịu được ba đấm hai đạp là cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT