Da cậu trắng, vì thế vết hằn đỏ trông rất bắt mắt.
Lục Vãn nắm lấy tay của đối phương, cúi đầu nhìn kỹ, sau khi xác định không bị trầy da mới ngẩng đầu hỏi: “Thế nào, có thấy đau không?”
Trần Niệm Khanh: “Đau, hay là cậu thổi giúp tôi chút đi.”
Lục Vãn thổi một hơi cho có lệ rồi buông tay đối phương ra.
Còn biết nói đùa, xem ra là không có việc gì.
“Đây là tay kéo đàn của cậu, nếu xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu. Được rồi, tôi phải đưa Đào Hoa về nhà, cậu đi dạo một mình nhé.”
“Nếu tôi mà có chuyện gì, cậu và chú chó này đều phải chịu trách nhiệm với tôi.” Dừng lát, Trần Niệm Khanh nghĩ rồi lại hỏi: “Chiều tôi có thể qua tìm cậu không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play