Bọn họ tới để khuyên nhủ, quen áp đặt người khác nhưng không muốn mình rơi vào nguy hiểm.
Lục Vãn: “Ở đây không có chỗ cho tôi nói chuyện, vậy tại sao còn chặn tôi trước cổng trường? Tám mươi tuổi là đại thọ, vậy tôi chúc ông tháng ngày bình an!”
Triệu Việt Minh chống gậy đi tới: “Hôm nay là đại thọ của ta, phận con cháu như cháu mà nói chuyện với người lớn như vậy sao? Bố mẹ cháu dạy cháu thế đấy à?”
“Tôi mới về nhà họ Lục được nửa năm, mặc dù bố mẹ tôi có lòng dạy dỗ nhưng thời gian quá ngắn, không có hiệu quả, nếu như từ nhỏ tôi được bọn họ dạy thì chắc chắn hiệu quả sẽ khác đi.”
Dừng lát, Lục Vãn nói tiếp: “Trái lại, cha mẹ nuôi không dạy bảo gì tôi cả, ngày nào cơm cũng ăn không đủ no, làm gì có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, các người không cần bắt cóc đạo đức của tôi. Mười lăm năm trước, tôi bị thất lạc thế nào, trong lòng mọi người đều rõ.”
Triệu Việt Minh giật mình: “Cháu đang lôi lại chuyện cũ?”
“Chính vì nhờ có chủ ý của ông ngoại nên hai cậu mới muốn giấu tôi đi, muốn nhờ đó uy hiếp mẹ tôi đáp ứng điều kiện của các người, nhưng các người không chăm sóc tốt cho tôi nên mới để mất tôi. Tôi thường hay ẩu đả với cha nuôi, có điều đây chắc không phải thứ giáo dưỡng mà các người muốn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play