Trần Niệm Khanh cười: “Tôi không cần thứ này, tôi không bán nghệ.”
Mọi người: “…”
Mẹ nó, tình huống gì đây?
Hôm nay nam thần quá ư là khác thường, nên chắc hẳn không phải bọn họ hiểu lầm đâu.
Kiểu như non xanh nước biếc, rõ là vô cùng…hút hồn.
Tuy Lục tổng trông bình tĩnh nhưng mấy khán giả đứng xem đã âm thầm hú hét với âm lượng quá 100dB rồi.
“Cậu chơi đàn rất hay, nếu cậu cần giúp thì có thể tìm tôi.” Lục Vãn cười nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT