12.
Khi về đến công ty.
Đồ đạc trên bàn tôi đã được chuyển tới phòng làm việc của Cố Diễn Châu.
Căn phòng rộng rãi thế này mà chỉ có hai người chúng tôi.
Dù cố ý hay vô tình, Cố Diễn Châu cũng đã kéo rèm xuống.
Tôi hồi hộp ngồi ở vị trí làm việc mới của mình, chờ đợi phán quyết của anh ấy.
Anh cũng không hỏi gì thêm về Nguyễn An Kỳ.
“A Dực, pha cho anh một tách cà phê.”
Tôi pha một ly Americano mang đến trước mặt anh ấy.
Còn đang nghĩ tới Nguyễn An Kỳ, lơ đãng trượt chân, cà phê đổ đầy người Cố Diễn Châu.
Tôi vội lấy tay lau đi nhưng vết cà phê lại càng lan ra rộng hơn.
"Xin lỗi xin lỗi."
Tôi cúi đầu và không ngừng xin lỗi.
Tất cả những gì tôi đang nghĩ bây giờ là Nguyễn An Kỳ đã trở lại, liệu Cố Diễn Châu có còn muốn tôi không.
Cố Diễn Châu nhận ra tôi có gì đó không ổn liền an ủi: “Không phải chỉ là một chiếc áo sơ mi thôi sao? Không sao đâu mà.”
Đột nhiên anh nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi.
"Sao em vẫn còn khóc thế này?"
Cố Diễn Châu đã bắt đầu ghét bỏ tôi rồi.
Tôi gần như suy sụp, không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa: “Diễn Châu, đừng không muốn em mà.”
Cố Diễn Châu nhéo má tôi: "đầu nhỏ của em nghĩ cái gì vậy?"
Mấy góc áo bị tôi vò nhăn cả lại, giờ thì áo hết mặc được luôn.
Cố Diễn Châu thở dài, kéo tôi vào phòng riêng của anh ấy.
Gọi là phòng nghỉ ngơi, thực ra chính là một gian phòng nhỏ.
“Hai năm đầu mới khởi nghiệp, anh thường ở luôn tại công ty để theo kịp tiến độ, thế nên mới có một căn phòng nhỏ như thế này”.
Cố Diễn Châu vừa giải thích vừa lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sơ mi trắng mới.
"Đừng lo lắng nữa, ở đây có áo sơ mi mới, không có gì to tát đâu em."
Anh ấy không tránh mặt tôi mà cởi chiếc áo sơ mi bẩn ngay trước mặt tôi.
Da trên ngực anh ửng đỏ vì cà phê.
Tính thích táy máy động tay động chân lại phiền rồi.
Người nào thiếu nghị lực chắc chắn sẽ chạm vào ngay.
Ánh mắt anh chiếu thẳng vào tôi, tôi cảm thấy mình như miếng thịt nằm trên thớt vậy.
"Anh, anh muốn làm gì?"
Làn da mịn màng của anh nóng đến đáng sợ, tôi đặt tay vào đâu cũng có cảm giác hơi dư thừa.
13.
Cố Diễn Châu nhìn thẳng vào tôi.
"Bà xã, trông em rất đẹp."
Tôi quay mặt đi không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng.
"Em yêu, nếu em lại quyến rũ anh như thế này, anh thực sự sẽ không thể kiềm chế được đâu."
Tôi đẩy anh ấy ra và nói: “Đừng gây chuyện ở công ty chứ.”
"Vậy về nhà rồi gây chuyện được không?"
"Cố Diễn Châu!"
Cố Diễn Châu nhìn bộ dáng ngượng ngùng của tôi, cười lớn.
"Ở cùng nhau lâu thế rồi mà em vẫn thẹn thùng như vậy."
Tim tôi đập mạnh, sợ anh phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề: “Chỉnh đốn xong hẵng ra ngoài. Lỡ như người khác bước vào sẽ không tốt đâu.”
Cố Diễn Châu gật đầu, cùng tôi bước ra khỏi phòng.
Suốt buổi chiều tôi có chút mất tập trung.
Tôi cảm giác như có một chiếc đồng hồ cát vô hình đang đếm ngược thời gian tôi và Cố Diễn Châu ở bên nhau.
Nếu ngày đó đến, liệu tôi có thể chịu đựng được nỗi buồn mất đi anh ấy không?
Tôi nhìn Cố Diễn Châu đang chuyên tâm làm việc, trong lòng có chút buồn bã.
Cố Diên Châu buổi chiều vô cùng bận rộn, có đến mấy hội nghị trên truyền hình.
Mãi cho đến khi mặt trăng nhô lên khỏi đường chân trời, anh mới thả lỏng cơ thể và kết thúc công việc trong ngày của mình.
Trong công ty vẫn có nhân viên chưa tan làm.
Nếu tôi và Cố Diễn Châu đồng thời ra vào, khó tránh khỏi sinh ra nghi ngờ.
Đúng lúc tôi đang băn khoăn không biết nên làm gì.
Thì Tiểu Trình Nặc gọi điện cho tôi.
"Tống Dực, tối nay có rảnh đi ăn với tôi đi!"
Cố Diễn Châu còn đang ở cạnh.
Nghe giọng nam trong điện thoại, anh ăn giấm rồi.
14.
"Anh ta là ai?"
Cố Diễn Châu ôm ngực, nghiêm túc nhìn tôi.
“Em quen biết từ hồi bé, là một ngôi sao.”
Tôi trình duyệt tìm kiếm tên Trình Nặc trên Baidu.
Cố Diễn Châu nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm:
"Cậu ta tìm em có chuyện gì?"
"Em cũng không biết, cậy ấy vừa mới rời trường quay, bọn em đã lâu không gặp, có lẽ cậu ấy nhớ em thôi."
Sắc mặt Cố Diễn Châu đột nhiên tối sầm.
Nhận ra câu này có chút mơ hồ, tôi giơ tay thề: “Em và Trình Nặc thực sự còn thẳng hơn hai chiếc đũa.”
"Không, anh cũng muốn đi cùng."
Cố Diễn Châu nói tôi muốn đi thì anh ấy cũng sẽ đi.
Thái độ anh kiên quyết lắm nên tôi đành phải đưa anh ấy cùng đi gặp Trình Nặc.
15.
Trình Nặc vừa mở cửa đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Diễn Châu.
"Sao anh ta cũng ở đây?"
Cố Diễn Châu vòng tay qua eo tôi như muốn khẳng định chủ quyền.
"Bạn bè của A Dực tất nhiên tôi phải đến làm quen rồi."
Trình Nặc trầm ngâm nhìn tôi, vui vẻ nói:
"Chúc mừng cậu nhé! Đã được như ý nguyện rồi."
Tôi liếc cậu ta một cái để ngăn cậu ta tiếp tục nói nhảm.
Sợ cậu tiết lộ ra chuyện tôi đã yêu anh ấy suốt 7 năm.
May mắn thay, mấy năm nay Trình Nặc gia nhập giới giải trí không phải vô ích, cậu ta lập tức hiểu được.
Trình Nặc bước chân vào ngành công nghiệp phim truyền hình kinh phí thấp, thuận lợi ra mắt, những năm qua phát triển thật sự rất tốt.
Chỉ có điều bạn trai của cậu ấy vận khí lại không được tốt như vậy. Nhiều năm như thế vẫn cứ giậm chân tại chỗ.
"Tiểu Dực, tôi nghe nói nhà đầu tư đứng sau công ty cậu là Tập đoàn Phong Mộc. Cậu có cách nào giúp tôi tiến cử không?"
Tôi quen biết Trình Nặc nhiều năm rồi, cậu ấy chưa bao giờ nói vòng vo với tôi.
"Tập đoàn Phong Mộc? Cậu định làm gì?"
Tập đoàn Phong Mộc là nhà đầu tư của Cố Diễn Châu, nổi tiếng với nhãn quan tinh tường và thủ đoạn tàn nhẫn.
"Tôi muốn xin một vai diễn."
"Sao đột nhiên lại có tham vọng thế?"
Điều này thực sự có chút không bình thường.
Trình Nặc chưa bao giờ quan tâm đến danh lợi, tại sao giờ lại nhờ tôi xin một vai diễn?
"Tập đoàn Phong Mộc đã đầu tư vào một bộ phim truyền hình. Nhân vật nam chính có tính cách rất tốt, là kiểu nhân vật có thể thu hút người hâm mộ. Phó Chi Ngang bao lâu nay chỉ thiếu một vai như vậy. Nhưng anh ấy có khuôn mặt đẹp lại không giỏi giao tiếp, thật sự khó có thể nổi bật giữa những gương mặt trẻ”.
Hóa ra cậu ấy đang tìm kiếm vai diễn cho Phó Chi Ngang, thế cũng không ngạc nhiên.
Suy cho cùng, Trình Nặc có một bộ não yêu đương thuần khiết cỡ vàng 24K.
Tôi thở dài: “Không phải là tôi không giúp cậu, nhưng ở vị trí của tôi, rất khó có thể tiếp cận được các nhà đầu tư của Phong Mộc.”
Lúc này Cố Diễn Châu vốn vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng:
"Tôi có thể giúp cậu, nhưng tôi có một yêu cầu."
Trình Nặc vô cùng cảm kích: "Cố tiên sinh, anh nói cho tôi biết điều kiện của anh là gì, nếu tôi có thể đáp ứng, nhất định sẽ làm được."
Ban đầu tôi nghĩ rằng với tư cách là một nhà tư bản, điều kiện của anh có thể là yêu cầu chiết khấu 20% tiền lương hay gì đó.
Bất giác, anh quay lại nhìn tôi.
“Tôi muốn nhóm bạn bè của Tống Dực biết về tôi.”
Trình Nặc dù có trọc cả đầu cũng không bao giờ nghĩ đến yêu cầu này.
Cả tôi nữa, trước yêu cầu này của Cố Diễn Châu cũng thấy vô cùng sốc.
Trình Nặc nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Tâm trí tôi cũng hỗn loạn.
Lúc này Cố Diễn Châu lại bổ sung thêm:
"A Dực, anh nhìn vòng bạn bè của em rồi, chúng ta ở bên nhau lâu như thế, vậy mà còn chưa biết danh phận của anh."
…
Nghe vậy, Trình Nặc yên lặng lùi lại một bước.
Sự im lặng trong không khí gần như đông cứng lạị.
"Tôi chợt nhớ ra mình còn có việc nên đi trước. Tôi đã thanh toán hóa đơn rồi, hai người cứ từ từ dùng bữa."
Trình Nặc thấy không ổn, lập tức định đánh bài chuồn.
Nhưng tôi liền túm lấy quần áo của cậu ta, nói với Cố Diễn Châu: "Thế thì thông báo luôn, vừa lúc anh cũng giải quyết với bạn gái cũ đi."
"Bạn gái cũ?"
"Chính là người đã gặp lúc trưa ấy."
“Được, vậy chúng ta cùng làm.”
Ai sợ ai chứ?!
Đối với một người đã phải lòng anh bảy năm mà nói, xác nhận mối quan hệ yêu đương.
Giống như khói bay ra từ miếu Nguyệt lão, có gì mà không đồng ý?