Khi Giang Tiểu Thần nhìn lại Tô Nhược Sơ, người phụ nữ đã khôi phục khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, nói: "Bây giờ chúng ta là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống tình cảm của anh, dù sao chúng ta sẽ ly hôn trong tương lai, nhưng xin anh hãy chú ý, đừng làm ảnh hưởng đến nhà họ Tô chúng tôi."  

“Sẽ không có người nào rảnh đến đau trứng mà mang cái danh con rể nhà họ Tô đi ra ngoài tìm phụ nữ đâu. Cho dù có tìm tôi cũng sẽ nói mình độc thân nên cô cứ yên tâm. Đồng thời tôi cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc cô đi tìm đàn ông."  

Anh cũng không phải đồ ngốc, đi tìm bạn gái còn nói cho người ta biết mình là con rể nhà họ Tô, chồng của Tô Nhược Sơ. Người ta không tát chết anh mới là lạ!  

"Hừ! Ngày mai anh chuyển đến nhà họ Tô, có thời gian tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh." Tô Nhược Sơ hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Đương nhiên, đây không phải ý của tôi mà là của ông nội."  

"Lấy cô rồi còn phải làm công cho nhà họ Tô? Vợ à, cô tính toán thật thông minh đấy." Giang Tiểu Thần sờ sờ chóp mũi, anh cứ cảm thấy kết hôn giống như ký hợp đồng lao động vậy.  

"Từ nay về sau anh ăn của tôi, uống của tôi, bảo anh đến tập đoàn Tô Thị làm việc là quá đáng sao? Nhưng là nhân viên của tập đoàn Tô Thị, anh vẫn sẽ được trả lương như bình thường." Tô Nhược Sơ lạnh lùng giải thích.  

Ông nội bảo cô sắp xếp một công việc cho Giang Tiểu Thần, nhưng đây là một vấn đề rất đau đầu vì cô không biết Giang Tiểu Thần có thể làm gì, có lẽ chỉ biết đứng sang một bên cho có mặt.  

"Được rồi, tôi phải đến công ty họp, anh thích làm gì thì làm." Thân hình gợi cảm của Tô Nhược Sơ quay lại, đi thẳng về phía chiếc Porsche Cayenne màu trắng.  

"Cô còn chưa nói cho tôi biết nhà họ Tô của cô ở đâu?" Giang Tiểu Thần hỏi.  

"Số 18, khu Cảnh Uyển."  

Tô Nhược Sơ không quay đầu lại trả lời, nói xong, cô ngồi vào trong xe, liếc nhìn Giang Tiểu Thần ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt xinh đẹp lâm vào trầm mặc.  

Không lâu sau, một chiếc Bentley Bentayga đỗ ngay trước mặt Tô Nhược Sơ, một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng mặc váy ngắn bước xuống xe, đôi chân dài trắng nõn dài đến tận gấu váy, như sắp để lộ phong cảnh bên trong, phía trên là một chiếc áo phông thiết kế, dáng người có lồi có lõm được tôn lên một cách sống động.  

Đây là một người phụ nữ dù đặt trong đám đông cũng vẫn nổi bật, nhưng Tô Nhược Sơ chỉ liếc nhìn rồi lại quay đi. Là phụ nữ, cô không thích so sánh mình với những người phụ nữ khác, nên chỉ coi cô ấy như một người qua đường.  

Nhưng vừa định lái xe đi, cô đột nhiên nhìn thấy Giang Tiểu Thần đang nói chuyện với người phụ nữ đó, sau đó họ cùng nhau bước lên xe Bentley.  

"Tên này…"  

Tô Nhược Sơ khẽ cắn môi, lòng bàn tay vô thức nắm lấy vô lăng, trong lòng dâng lên sự tức giận.  

Đúng là khốn kiếp, vừa mới đăng ký kết hôn đã bỏ đi cùng với người phụ nữ khác trước mặt cô, thực sự không hiểu tại sao ông bà cô lại đính hôn từ bé cho cô với một người đàn ông như vậy.  

Trong lòng mắng một tiếng xong Tô Nhược Sơ nhanh chóng khởi động xe phóng đi.  

…  

Trong chiếc Bentley, Giang Tiểu Thần bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, nhưng mùi thơm của người phụ nữ bên cạnh lại xộc thẳng vào mũi anh, đó không phải mùi nồng nặc tầm thường, mà là một mùi thơm vô cùng dễ chịu, khiến người ta muốn nhào vào vòng tay cô ấy.  

"Thơm quá."  

Tiêu Thanh Di hơi giật mình, thân thể theo bản năng khẽ động, cảnh sắc lên xuống theo hơi thở của cô ấy, cô ấy liếc nhìn Giang Tiểu Thần, nhẹ giọng hỏi: “Thần y Giang đang nói gì vậy?”  

"Cô." Giang Tiểu Thần không giấu giếm, như một thẳng nam nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Di, mỉm cười nói: "Trên người cô thoang thoảng mùi nước hoa, toát ra khí chất tao nhã. Tôi nghĩ hẳn là cô đã dùng Versace Bright Crystal nhỉ?”  

Tai Tiêu Thanh Di đỏ bừng, không phải vì lời Giang Tiểu Thần nói mà là vì ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngắn của cô ấy. Bởi vì ông nội đã dặn trước không được đắc tội Giang Tiểu Thần nên cô ấy chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Thần y Giang không hổ là thần y mà ông nội tôi ngưỡng mộ, vừa ngửi đã biết ngay tôi đang dùng loại nước hoa nào.”  

Giang Tiểu Thần nhìn người phụ nữ má đỏ bừng, thu hồi ánh mắt nói: "Cô Tiêu Thanh Di đừng nghi ngờ, tôi chỉ tò mò thôi. Phụ nữ như cô nhất định là trên người rất thơm tho, hôm nay lại xịt thêm nước hoa, chắc chắn là... đang đến tháng phải không?"  

"Ầm!"  

Tiêu Thanh Di nghe vậy lập tức đạp phanh, cả người Giang Tiểu Thần lập tức nhào về phía trước, may mắn là anh phản ứng nhanh chóng, nếu không trán đã đập vào kính xe.  

"Á, thật xin lỗi thần y Giang..." Khuôn mặt Tiêu Thanh Di nóng lên, vội vàng xin lỗi Giang Tiểu Thần, vẻ mặt bối rối cực kỳ đáng yêu, lộ ra sự thuần khiết ngây thơ của một cô gái.  

Cô ấy vốn tưởng rằng Giang Tiểu Thần định nói gì đó, ai biết được anh lại trực tiếp nói đến chuyện đến tháng. Lần đầu gặp mặt đã dám nói chuyện này, cô ấy thực sự không ngờ tới.  

"Không sao, không sao." Giang Tiểu Thần xua tay, sau đó lẩm bẩm trong lòng, nữ tài xế thật là đáng sợ, suýt nữa khiến anh đập văng cái não ra ngoài rồi.  

Tiêu Thanh Di gật đầu, một lúc sau mặt cô ấy vẫn đỏ bừng vì xấu hổ.  

Hôm nay cô ấy quả thực đến tháng nên cố ý xịt thêm nước hoa, xem ra Giang Tiểu Thần thực sự lợi hại như lời ông nội nói, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô ấy.  

Nói thật thì Tiêu Thanh Di rất kinh ngạc, cô ấy không thể ngờ được thần y Giang mà ông nội cô ấy nhắc đến lại là một thanh niên trạc tuổi mình, chẳng trách trước lúc cô ấy đến thì ông nội lại bảo cô ăn mặc đẹp, còn dặn dò đi dặn dò lại, hóa ra là muốn giới thiệu bạn trai cho cô ấy.  

"Khụ khụ, bây giờ cô Tiêu Thanh Di dẫn tôi đi gặp bệnh nhân đúng không?" Nhìn ra được Tiêu Thanh Di là một cô gái nhỏ ngây thơ, để giảm bớt xấu hổ, Giang Tiểu Thần hắng giọng đổi chủ đề.  

"Ừm, tôi đã nói với chị Vương rồi, chị ấy đã đồng ý cho chúng ta qua đó." Tiêu Thanh Di giải thích, sau đó đôi môi đỏ mọng của cô ấy hơi hé ra, khóe miệng lại nhếch lên: "Bởi vì có liên quan đến quyền riêng tư cá nhân, hy vọng thần y Giang sẽ không tiết lộ chuyện này."  

Giang Tiểu Thần hiểu ý của Tiêu Thanh Di, bệnh nhân mà họ sắp khám mắc phải một căn bệnh lạ ở phương diện nào đó, hơn nữa dường như có địa vị không hề thấp: "Là một bác sĩ, tất nhiên tôi sẽ bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, đây là vấn đề nguyên tắc, cô có thể yên tâm. Chỉ là... tôi có thể biết danh tính của đối phương không?”  

Chữa bệnh còn tỏ ra thần bí như vậy, Giang Tiểu Thần có phần không quen, anh luôn thích thẳng thắn, nên nói gì thì nói nên làm gì thì làm, cứ đơn giản trực tiếp như vậy.  

"Vẫn chưa thể. Tôi chỉ có thể nói với anh rằng chị ấy họ Vương. Cụ thể phải xem ý của chị Vương. Tôi chỉ là bạn của chị ấy, không thể thay chị ấy quyết định được. Hy vọng Thần y Giang có thể thông cảm."  

"Ôi cũng được, dù sao cũng mắc phải căn bệnh quái lạ đó." Giang Tiểu Thần tỏ vẻ thông cảm, vì mười triệu, anh nhất định sẽ cố!  

Anh không phải thánh nhân vĩ đại, anh chỉ thích tiền, nơi nào có tiền, chắc chắn không thể thiếu Giang Tiểu Thần anh.  

Nghĩ đến số tiền mười triệu đã gần kề trong tầm tay, Giang Tiểu Thần bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng ngồi trên một ngọn núi vàng nhỏ, vung tiền bay khắp trời.  

Hơn một tiếng sau, xe chạy đến ngoại ô Trung Hải, cuối cùng họ đi đến một khu du lịch: Khu nghỉ dưỡng Trung Hải.  

Nơi đây một bên dựa núi, một bên dựa biển, một bên là kênh đào lớn nhất Trung Hải, theo góc độ phong thủy thì có núi có nước, âm dương hài hòa, là một nơi nghỉ dưỡng lý tưởng.  

Nhìn dọc đường có rất nhiều xe sang như Rolls-Royce, BMW, Land Rover, chắc hẳn tất cả những người sống ở đây đều vô cùng giàu có.  

Giang Tiểu Thần không có hứng thú với cuộc sống kiểu này, nhìn những người giàu có trong khu du lịch giống như nhìn thấy vàng biết đi, nếu có thể, anh rất muốn chạy tới bẫy bọn họ.  

Chẳng bao lâu, xe dừng lại ở khu nhà giàu tại trung tâm khu nghỉ dưỡng. Sau khi xuống xe, Giang Tiểu Thần mới thấy rõ họ đang ở trước một khu dân cư rất rộng lớn, nhìn thoáng qua có năm sáu căn biệt thự với vô số sân vườn lớn nhỏ khác nhau, đủ các loại cây và giống hoa hồng phong phú.  

"Tất cả chỗ này đều thuộc về một người à?" Giang Tiểu Thần đi theo Tiêu Thanh Di vào trong, vừa đi vừa nhìn xung quanh, nghĩ rằng chủ nhân của ngôi nhà chắc chắn là một phú bà.  

"Đúng thế." Tiêu Thanh Di mỉm cười gật đầu, sau đó đưa tay mời Giang Tiểu Thần vào biệt thự.  

Vừa bước vào, một người phụ nữ trung niên xuất hiện trước mặt họ, chỉ thấy Tiêu Thanh Di tiến lên nói vài câu với chị ta, sau đó người phụ nữ trung niên dẫn họ vào một căn phòng rộng rãi.  

Bên trong bày mấy chiếc ghế sofa màu trắng được xếp ngay ngắn, lọ hoa cắm hoa hồng đỏ, vừa nhìn đã biết là phòng tiếp khách sang trọng.  

"Thanh Di, xin đợi một lát, tôi sẽ báo cho cô chủ ngay." Người phụ nữ trung niên khẽ nói, sau đó quay người bước ra khỏi phòng tiếp khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play