Chỉ mới bị đưa vào thủy ngục chưa đến một ngày Lan phi Lâm Tịnh Kỳ đã cảm thấy không thể chịu nổi. Hai tay cô bị xích sắt treo hai bên, hơn nửa người bị ngâm trong nước từ sáng cho đến tối. Lúc nào cũng trong tình trạng ướt như thế này vô cùng khó chịu, vậy mà cô còn phải chịu đựng đến mười năm. Làm sao cô có thể chịu đựng nổi chứ. Thà hoàng thượng cứ một kiếm chém chết cô luôn đi cho rồi.
Có tiếng mở cửa, Lâm Tịnh Kỳ ngẩng đầu ngóng nhìn và vui mừng khi thấy bóng dáng của cha mình.
Lâm Ngọc vừa nhìn thấy cảnh nữ nhi bị treo người trong nước kia không nhịn được nước mắt chảy đầm đìa. Ông không thể trực tiếp chạm vào con. Lâm Tịnh Kỳ không chỉ bị treo lên, còn bị ngăn cách với bên ngoài bởi chấn sống bằng sắt. Lâm Ngọc chỉ có thể đứng bên ngoài song sắt nói chuyện với con mình. Lâm Tịnh Kỳ khóc lóc thảm thiết:
“Cha ơi, cha cứu con với! Con không thể chịu được bị giam thế này. Con không cần địa vị, cũng không cần gì cả. Con chỉ muốn sống thôi.”
Lâm Ngọc lắc đầu, khóc mà nói:
“Cha đã cầu xin hết lời rồi nhưng bệ hạ nhất định không chịu tha cho con. Con đã chạm vào giới hạn của bệ hạ. Lần này nếu không thể hành hạ con đến chết thì người sẽ không buông tay. Lần này ta vào thăm con cũng là lần cuối. Bệ hạ không cho phép bất kì một ai đến thăm con nữa.”
Lâm Tịnh Kỳ bàng hoàng tuyệt vọng. Lâm Ngọc khóc mà rằng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT