Buổi chiều hôm đó cả Hoà phi và Lan phi đều tới thăm Hồng Thanh. Lan phi có vẻ không tình nguyện đến đây lắm, cả buổi ngồi trước giường mà chẳng nói được mấy câu, khi nói chuyện cũng không thật sự nhìn Hồng Thanh. Hoà phi đi bên cạnh thì ngược lại, từ đầu đến cuối đều rất ân cần hỏi thăm Hồng Thanh. Hồng Thanh cũng rất vui vẻ nói chuyện với họ đồng thời quan sát biểu hiện của cả hai.
“Cảm ơn hai vị tỷ tỷ đã đến thăm tiểu đệ. Thời gian qua nếu tiểu đệ có gì thất lễ mong hai vị tỷ tỷ bỏ qua cho.”
Uyển Dư nở nụ cười hiền lành:
“Cùng là người một nhà cả, trách gì chứ. Bệ hạ yêu quý đệ đệ nên các tỷ tỷ còn phải nhờ đệ chăm sóc cho bệ hạ. Cho nên đệ phải nhanh chóng khỏe lại để chăm sóc cho bệ hạ nhé! Mấy ngày nay vì lo cho đệ mà bệ hạ gầy sộp hẳn đi.”
“Vâng. Đệ sẽ cố gắng.”
Từ lúc cha bị thương nặng, Phi Diên được cho nghỉ học mấy ngày để chăm sóc cho cha. Mấy ngày liền nó luôn quẩn quanh bên giường bệnh kể chuyện, xoa bóp tay chân cho cha nó. Lúc hai vị phi tử đến thăm bệnh, nó vẫn luôn đứng bên cạnh. Nghe bọn họ nói chuyện được nửa chừng nó chán chường bỏ ra ngoài tìm Danh Thần.
Mấy hôm nay Tử Hằng chỉ lên triều có nửa buổi, hầu hết công việc đều đem hết về Phụng Nghi cung vừa giải quyết vừa chăm sóc cho Hồng Thanh. Danh Thần và Tạ Chinh được cắt cử ở hẳn bên này để bảo vệ cho Hồng Thanh. Bình thường Danh Thần vẫn luôn ngồi trên mái nhà bao quát xung quanh. Phi Diên biết vị trí nên cứ mỗi lần muốn tìm Danh Thần là lại đứng dưới sân hướng đến chỗ Danh Thần mà vẫy tay. Danh Thần sẽ lập tức nhảy xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play