Bị phát hiện một lần dĩ nhiên Hồng Thanh chẳng dám đến gần nhà của huyện lệnh nửa bước. Hắn sợ gặp phải cái tên hung thần kia lần nữa thì chết chắc. Huynh đệ bên nhà đó đúng kiểu huynh đệ ruột thịt, đến tính cách cũng giống nhau, thích là đánh đánh, giết giết. Tốt nhất hắn vẫn là nên tránh xa bọn họ một chút.
Sáng nay hắn lại tiếp tục công việc nhặt rác hàng ngày của mình, chắc mẩm trôi qua sẽ là một ngày bình yên.
"Ồ? Quả nhiên có con thật này."
Giọng nói vừa khiến Hồng Thanh ám ảnh cả ngày hôm qua giờ lại đột ngột vang lên lần nữa khiến hắn không khỏi rùng mình. Hắn kéo Phi Diên ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn cái người đang ngồi vắt vẻo trên tường kia.
Châu Mộ Văn mỉm cười, từ trên cao nhảy xuống đứng đối diện với Hồng Thanh. Hồng Thanh kéo con lùi lại phía sau, nhìn Mộ Văn ánh mắt hoảng sợ nhưng cũng rất kiên định. Hắn biết mình chạy không thoát nhưng cũng không muốn để cho tên hung thần này cho rằng mình yếu đuối, dễ doạ nạt. Nếu có chết cũng phải ngẩng cao đầu mà chết.
(Au: bình thường liêm sỉ quăng đâu chẳng thấy, bây giờ thì ngầu vãi lòi.)
"Ngươi đến đây làm gì? Nếu là lấy lại mấy thứ đồ kia thì xin lỗi, ta đem bán rồi chia tiền cho mọi người cả rồi. Hơn nữa, chúng vốn là của người dân Tân Xuân, không phải của Ngọc Chương. Ngươi không có quyền lấy chúng."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play