Ông ta uống một ngụm rượu lớn, vì chất lượng rượu quá kém khiến ông ta bị sặc, chỉ tay về hướng Phạm Như Yến, buông lớn mắng chửi: "Cô xem thử đi, ngoại trừ việc khóc ra thì cô làm được thứ gì? Nhà vệ sinh cũng không chịu quét dọn, cơm cũng không biết nấu, chẳng lẽ cô định bắt ông đây suốt ngày ăn mì cùng bánh bao hoặc đồ ăn nhanh?!"
Tiếng khóc của Phan Như Yến ngày càng lớn hơn, "Ông chỉ biết nói tôi, tại sao không tự mình làm đi, tôi không biết nấu cơm, trước kia toàn do người hầu làm!"
Chu Quốc Vương tức đến mức sút chết, "Người hầu?! Bây giờ bà nghĩ đến việc thuê người hầu sao? Nằm mơ đi?! Ông đây lấy đâu tiền để thuê người hầu!"
Phan Như Yến bật khóc thút thít, từ trước đến giờ bà ấy chưa từng xuống bếp nên đương nhiên không biết làm gì, với lại bà ấy cũng không muốn làm, bà luôn sống trong nhung lụa, nhiều năm qua, mười ngón tay không dính nước, bây giờ lại lưu lạc đến mức sống tạm trong ngôi nhà nhỏ, đã khó chịu rồi, còn phải nấu cơm phục vụ người khác.
"Đừng khóc nữa, khóc thì có ích gì!" Chu Quốc Vương tức giận, ném chai rượu xuống, "toang" những mảnh thủy tinh chia năm xẻ bảy, bay tứ tung, mùi rượu lan ra khắp ngôi nhà.
Chu Dung Dung im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, quay lại phòng ngủ, khóa cửa lại, cũng không ngăn được tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào.
Cô nằm lên giường, cắn chặt môi để ngăn cản những tiếng khóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT