Thẩm Mộc Bạch lúc này mới thấy rõ trong tay cô đang cầm giấy thông báo nhập học, nếu kẹp ở trong túi tài liệu, hẳn là ông nội sắp xếp.
Vừa rồi cô nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần thần sắc không hề thay đổi nhưng khi thấy giấy thông báo nhập học lại cao hứng thành như vậy.
Từ khi nào, cổ phần của Thẩm thị lại không có sức hấp dẫn như vậy?
Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch gợi lên nụ cười trào phúng, nếu để cho người cha đáng kính của anh biết biết, nhất định sẽ phun ra ngụm máu già thứ hai.
Nguyễn Du Du không để ý tới anh, vô cùng trìu mến vuốt ve giấy thông báo, thở dài: "A, đại học Yên Thành, tôi đến đây!"
Cô tiện tay nhét hợp đồng chuyển nhượng cổ phần vào trong ngực Thẩm Mộc Bạch: "Cái này anh giữ đi." Lại đem tờ giấy thông báo trịnh trọng bỏ vào trong balo của mình, cười tủm tỉm ôm balo trong ngực, tựa như ôm một bảo bối.
Thẩm Mộc không biết nói gì nhìn hợp đồng trong ngực, trên hợp đồng này cô còn chưa ký tên, cứ như vậy giao cho anh. Anh đều có thể làm một số chiêu trò và đem cổ phần này chuyển đến danh nghĩa của mình. Mặc dù cổ phần của Thẩm thị anh cũng không thèm để vào mắt, nhưng tiểu cô nương cũng thật sự là có "tấm lòng lớn".
"Để anh giữ?" Anh giơ tờ hợp đồng trong tay lên, nhướng mày.
"Đúng vậy, em lại không hiểu cái này, cổ phần Thẩm thị nên để anh giữ không phải sao?" Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Bạch một cách hợp lý, suy nghĩ một chút lại cảm thấy quá phiền toái cho người ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia áy náy: "Có phải quá phiền toái cho anh hay không, chắc phải đi tham dự đại hội đồng cổ đông hay gì đó đúng không?"
Nói xong cô đột nhiên hoảng sợ: "A, sẽ không để em phát biểu tại đại hội đồng cổ đông chứ?! Sẽ không bảo em đưa ra quyết định, phải không?! Ah ah, không thể, em không hiểu! Thẩm tiên sinh, em chuyển nhượng tất cả cổ phần cho anh được không?"
Vẻ mặt như đang hoảng sợ vội vàng cầu xin Thẩm Mộc Bạch, bàn tay nhỏ bé mềm mại một lần nữa túm lấy tay áo của anh, đôi mắt hạnh trong suốt đen nhánh đáng thương nhìn anh, tựa như chỉ có anh mới có thể cứu cô.
Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch giật giật, cổ phần Thẩm thị là củ khoai nóng bỏng tay hay gì, rất phiền toái đáng sợ sao, làm cho mà cô lại tránh nó như tránh tà chứ.
Anh từ trong hộc xe lấy ra một cây bút đưa cho Nguyễn Du Du, lật hợp đồng ra mấy trang sau: "Nào, ký tên."
Ánh mắt đen láy của Nguyễn Du Du cảnh giác nhìn chằm chằm anh: "Thẩm tiên sinh, anh sẽ không lừa em chứ?"
Thẩm Mộc không nói gì liếc cô một cái: "Sẽ không." Nếu anh mà muốn lừa dối cô, căn bản sẽ không để cô ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Nguyễn Du Du thuận theo ký tên mình, nhìn Thẩm Mộc Bạch thu dọn hợp đồng xong mà hỏi: "Thẩm tiên sinh, buổi tối chúng ta đi đâu ăn cơm?"
Thẩm Mộc Bạch nhìn thời gian, đã hơn năm giờ, anh rất ít khi ăn cơm tối, có đôi khi là bận chuyện công ty của mình không để ý đến thời gian ăn cơm, còn những lúc rảnh rỗi thì cùng bọn Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong đi quán bar, hoặc là tùy tiện ăn hai miếng ở câu lạc bộ.
Bây giờ có thêm một cái đuôi nhỏ.
Còn là một cái đuôi nhỏ ham ăn.
"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bộ dáng nghiêm túc kia làm cho anh nghĩ rằng cô đang quyết định chuyện gì khó khăn lắm.
"A!" Cái đuôi nhỏ cuối cùng cũng nghĩ xong, vẻ mặt hưng phấn nói: "Em nhận được giấy thông báo của đại học Yên Thành, đây chính là chuyện đáng chúc mừng, Thẩm tiên sinh, em sẽ nấu cơm cho anh ăn, tự tay em xuống bếp!"
…
Vì lý do sức khỏe, Nguyễn Du Du bị cha mẹ hạn chế không thể làm gì cả, nhất là những chuyện hao phí tinh thần.
Nhưng một người không thể ở trong nhà suốt ngày, cô không thể đọc sách, không thể học tập, không thể chơi đàn, chỉ có thể đi loanh quanh trong nhà. Cô thường lẻn vào nhà bếp để xem người giúp việc trong nhà nấu ăn.
Nguyễn Du Du, người tự cho rằng mình đã học được cách nấu ăn, hào hứng nói: "Chúng ta đi mua thức ăn, em nấu cho anh ăn! "
Thẩm Mộc Bạch ngược lại không có hoài nghi, trong nhận thức của anh, Nguyễn Du Du nghèo khó, vì tiết kiệm tiền tự mình nấu cơm hoàn toàn là chuyện bình thường.
Ở nhà anh đã mua đủ dụng cụ để nấu, nhưng chưa có đồ để nấu ăn. Hai người lái xe đến siêu thị.
Thẩm Mộc Bạch đẩy xe đẩy còn Nguyễn Du Du phụ trách mua đồ.
"Tôm này không tệ, mua về làm món tôm hấp bún tỏi(1)"
"Con cá này rất tươi, mua về hấp!"
"Sườn sườn này thoạt nhìn rất ngon, mua về làm sườn xào chua ngọt!"
"Đu đủ này đã chín vàng, mua về làm đu đủ sữa dừa đông lạnh(2)"
Hai người chọn rất nhiều đồ ăn để vào xe đẩy, đẩy xe đi đến quầy thu ngân.
"Xin chào tiên sinh, những thứ này chưa tính tiền, phải cân trước ạ." Nhân viên thu ngân rất lịch sự.
Đôi mắt hạnh của Nguyễn Du Du mở tròn, thế giới trong sách này không phải là xã hội pháp lý sao?! Cô ngạc nhiên hỏi: "Đánh nhau? Đánh với ai? Đây là chợ đen à?"
Cô chưa từng tới siêu thị, cũng không biết siêu thị mua đồ ăn phải dựa vào sức chiến đấu. Cô không muốn đánh, cũng không muốn để cho Thẩm Mộc Bạch đánh nhau, nhưng nếu cứ như vậy mà không mua được đồ ăn ngon, cô lại có chút không cam lòng.
Nguyễn Du Du đánh giá Thẩm Mộc Bạch từ trên xuống dưới, anh cao khoảng 1m9, chân dài, cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, hẳn là có chút sức chiến đấu.
Cô nghiêng người thì thầm: "Anh đã đánh nhau bao giờ chưa?"
Thẩm Mộc Bạch có chút không biết nói gì cúi đầu nhìn cô, tuy rằng anh cũng không biết nhân viên thu ngân tại sao nói "đánh nhau", nhưng anh chắc chắn rằng không phải thứ trong đầu cô đang nghĩ.
Nhân viên thu ngân bật cười: "Không phải đánh với người khác, là những đồ ăn này trước tiên phải cân, dán nhãn giá lên, quầy thu ngân mới có thể quét mã để thanh toán cho quý khách."
"Ồ... !" Nguyễn Du Du biết mình hiểu lầm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, cũng không dám nhìn khuôn mặt nghẹn cười của nhân viên thu ngân, lôi kéo Thẩm Mộc Bạch chạy ra khỏi quầy thu ngân.
Trên mặt Thẩm Mộc Bạch hiện lên một tia nghi hoặc, anh đẩy xe, ngữ khí trước sau như một không chút để ý: "Du Du trước kia em chưa từng tới siêu thị sao?"
"Không..." Nguyễn Du Du thốt ra, lại vội vàng sửa miệng: "Em chưa từng tới siêu thị này."
Nguyễn Du Du vụng trộm quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, thấy anh không có nghi ngờ, cũng không còn hỏi cô nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô chỉ xem mọi người đi siêu thị trên TV, đáng tiếc trên đó không có chi tiết cần cân loại đồ ăn.
Có bài học trước đó, Nguyễn Du Du bắt đầu cẩn thận, cô rất chú ý quan sát người khác làm như thế nào, ngoan ngoãn xếp hàng cân đồ, lại đến quầy thu ngân tính tiền, lần này cô đặc biệt tránh nhân viên thu ngân vừa rồi.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ về nhà, Nguyễn Du Du búi gọn tóc lên đỉnh đầu, lại buộc tạp dề vừa mua, tự tin nói: "Thẩm tiên sinh, anh ngồi chờ một lúc cơm một lát là xong!"
Thẩm Mộc Bạch đối với biểu hiện vừa rồi của cô ở siêu thị còn có chút nghi ngờ, nhưng anh suy đoán có thể là trước kia cô đều mua đồ ở chợ, nên không biết cách mua đồ trong siêu thị, cô không biết phải cân trước khi thanh toán là điều dễ hiểu. Lúc này thấy tiểu cô nương có bộ dáng đầy tự tin, anh gật gật đầu: "Vậy thì vất vả rồi."
Anh dù sao cũng sẽ không nấu cơm, đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng chưa từng tự mình làm qua mấy chuyện bếp núc, dứt khoát rời khỏi phòng bếp, đi thư phòng mở máy tính ra bắt đầu xử lý công việc. Nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, anh lại mở cửa thư phòng ra, như vậy phòng bếp có chuyện gì thi anh có thể nghe kịp thời xử lý.
Nguyễn Du Du nhìn một đống thức ăn và quyết định bắt đầu với món trứng xào cà chua đơn giản nhất.
Cô nhớ lại những bước làm trứng xào cà chua của người giúp việc trong nhà, cảm thấy có chút mơ hồ, dứt khoát lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm công thức.
"Ừm, trước tiên băm hành lá, cho cà chua đã thái vào xào..."
Nguyễn Du Du cắt cà chua thành mấy miếng lớn, thái một chút hành lá, cô rất cẩn thận, không cắt vào tay mình.
Đặt chảo lên bếp gas, cô vặn nút bếp, âm thanh "zizizizi" phát ra, nhưng không có lửa bốc lên.
Nguyễn Du Du cảm thấy có chút kỳ quái, cô thấy người giúp việc trong nhà vừa vặn nút đã có lửa, sao lúc này cô lại không làm được chứ?
Thẩm Mộc Bạch ở thư phòng nghe tiếng "zizizizi" kia vang lên hơn nửa ngày, rốt cục nhịn không được đi đến phòng bếp. Tiểu cô nương má phồng lên, tức giận như một con ếch nhỏ, bàn tay nhỏ bé hận không thể đem nút trên bếp gas vặn đến hỏng.
Thấy anh đi đến, con ếch nhỏ thẳng thừng chỉ trích: "Bếp gas của nhà anh hỏng rồi! Không có lửa gì cả!"