Thẩm Mộc Bạch không nghe thấy hai người đó nói gì, thấy cô nhóc đã lựa chọn xong, ngón trỏ chỉ một điểm trên tủ kính, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô rụt tay lại.

"Làm sao vậy?" Thẩm Mộc Bạch cúi đầu xuống nhìn cái đồng hồ cô lựa chọn, giá tiền khoảng tầm 150.000 NDT, "Nếu em không biết chọn cái nào, em thích cái nào anh đều mua cho em hết."

Nguyễn Du Du mím chặt môi lại, quay sang nhìn hai nhân viên kia, "Tôi không phải tình nhân của anh ấy."

Ánh mắt của Thẩm Mộc Bạch đột nhiên trở nên sắc bén.

Hai nhân viên kia có vẻ bất ngờ, xấu hổ giải thích: "Tiểu thư, chúng tôi không nói ngài."

Nguyễn Du Du đặt balo xuống, lôi tờ giấy kết hôn ra, "Chúng tôi đã kết hôn."

Nhân viên nở nụ cười tiêu chuẩn, "Vậy thay mặt cửa hàng, chúng tôi chúc mừng ngài."

Ngón tay của cô nắm chặt lấy tờ giấy kết hôn, bởi vì dùng quá nhiều sức, nên bàn tay dần trở nên trắng bệch.

Cho đến tận bây giờ, cô chưa từng gặp chuyện kiểu này bao giờ.

Kể cả những lời dị nghị ngày hôm nay ở nhà họ Chu, hay là những lời nói sỉ nhục của hai nhân viên trước mặt, khiến cho cô nhận ra rằng, sau này trong truyện tính cách nguyên chủ dần trở nên vặn vẹo là không phải không có lý do. Người ta thường nói 'không có lửa sao có khói'?

Nghĩ đến sau khi này mình rời đi, nguyên chủ vẫn chọn đi theo nội dung cốt truyện, cuối cùng nhận phải cái kết bi thảm. Tâm trạng của Nguyễn Du Du cũng giảm sút.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thẩm Mộc Bạch, đôi mắt đỏ ửng lên, giọng nói mang theo sự ấm ức, "Các cô ấy đang bàn luận em xấu như vậy, lại còn nghèo tại sao lại có thể làm tình nhân của anh."

Thẩm Mộc Bạch không nghe được hai người kia đang nói gì, nhưng nhìn biểu cảm lúng túng chột dạ của họ, anh biết Nguyễn Du Du không hề nói dối. Anh lạnh lùng quay sang nhìn hai người kia, hai người đó rùng mình hoảng sợ, nụ cười giả tạo trên khuôn mặt sắp không thể giữ được nữa.

Nguyễn Du Du kéo tay áo của Thẩm Mộc Bạch, "Em không thích nơi này, em không muốn mua đồ ở đây."

Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, anh dịu dàng xoa đầu cô, "Đi đến chỗ khác mua. Em thích thứ gì anh đều mua cho em."

Trung tâm thương mại này vốn chỉ có mấy khách hàng, mọi người sớm để ý động tĩnh ở chỗ này, người quản lý của trung tâm thương mại vội vàng chạy đến hỏi, "Xin lỗi, hai vị muốn mua gì, tôi —— Thẩm... Thẩm đại thiếu gia?!"

Thẩm Mộc Bạch quay đầu lại nhìn hai nhân viên kia, lạnh lùng nói: "Cho người đến dọn dẹp cửa hàng này giúp tôi, từ nay về sau tôi không cho phép nhãn hàng này xuất hiện trong trung tâm thương mại."

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc há hốc mồm lên nhìn, quản lý toát mồ hôi hột, "Vâng... vâng, tôi sẽ cho người đi xử lý."

Thẩm Mộc Bạch cúi đầu hỏi Nguyễn Du Du , "Em còn muốn đi đâu không?"

Nguyễn Du Du không còn hứng đi mua sắm.

Cô đưa tay lên chỉ, "Nhãn hàng này đầu năm nay mới ra mắt mẫu đồng hồ màu đen được đính 68 viên kim cương, nhãn hàng kia mùa xuân năm nay ra mắt balo màu trắng đính hoa anh đào, phụ kiện kẹp tóc hai màu của nhãn hàng đó nữa..."

Cô nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, đều do Chu gia chuẩn bị, chắc đi gặp Thẩm lão gia cũng không sao, "Chỉ cần như vậy là đủ."

Nhìn dáng vẻ cô giống hệt lúc gọi đồ ăn trong quán, ánh mắt Thẩm Mộc Bạch dần tối lại. Anh mở ví tiền ra ném thẻ ngân hàng cho tay quản lý, "Mua giúp tôi những gì cô ấy vừa bảo."

Thẩm Mộc Bạch dẫn Nguyễn Du Du đến phòng chờ, chẳng mấy chốc người quản lý mua đồ về.

Trung tâm thương mại này do Thẩm gia thành lập, Thẩm đại thiếu gia giá lâm, mấy nhãn hàng đó đều tặng thêm quà, mua đồng hồ còn được tặng thêm nạm áo kim cương, mua kẹp tóc còn được kẹp cà vạt, mua ba lô cũng được tặng—— ví.

Nguyễn Du Du cho thẻ căn cước cùng thẻ ngân hàng và ít tiền lẻ để vào trong ví tiền mới, tiện thể thay luôn balo cùng kẹp tóc, cô đeo đồng hồ vào tay.

Ngắm bản thân mình trong gương, cô cảm thấy mọi thứ đều ổn, Nguyễn Du Du hỏi: "Bây giờ sẽ đi đến bệnh viện thăm ông nội?"

Thẩm Mộc Bạch lắc đầu: "Đi ăn cơm trước, đến tối sẽ đi đến bệnh viện thăm ông nội sau. Em muốn ăn món gì?"

Đôi mắt của Nguyễn Du Du phát sáng.

Cô muốn ăn rất nhiều món!

Bởi vì cơ thể quá yếu, nên có rất nhiều món cô chưa từng được ăn, giống như miếng bánh socola sáng này, vì hàm lượng đường quá cao nên cô cũng không được phép ăn, chưa nói đến mấy món chua cay mặn.

"Em muốn ăn đồ cay! Lẩu tứ xuyên!"

Mùa hè đi ăn lẩu? Thẩm Mộc Bạch giật giật khóe môi, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, anh không nỡ từ chối cô, cũng may anh biết một quán lẩu khá ngon.

Hai người rời khỏi phòng vip đi ra ngoài, nhân viên các cửa hàng khác đều đứng trước cửa cúi đầu chào hai người, chỉ còn hai nhân viên kia cúi đầu, nước mắt giàn giụa.

Hai người bình thản bước ra khỏi trung tâm thương mại, chiếc xe thể thao màu bạc đi thẳng đến quán lẩu.

Bây giờ đang là giữa trưa, ánh nắng khá chói, Nguyên Du Du đưa tay ra cản ánh nắng lại.

Nhìn thấy động tác của cô, Thẩm Mộc Bạch đột nhiên hối hận vì đã lái xe mui trần, buổi sáng lúc anh lái xe đến Chu gia, lúc đó trời vừa mưa nên thời tiết mát mẻ, bây giờ có hơi oi bức.

"Mỗi tháng tôi gửi 10.000 NDT vào thẻ ngân hàng của em, em muốn chuyển vào thẻ của em hay là thẻ phụ của anh?"

Nguyễn Du Du trả lời chắc chắn: "Chuyển vào thẻ của em." Tiền đã được chuyển vào thẻ ngân hàng của nguyên chủ, sau này chính là tiền của nguyên chủ. Nếu chuyển vào thẻ phụ của anh, khi anh khóa thẻ lại, nguyên chủ sẽ trắng tay.

Không biết trong sách nguyên chủ đã lựa chọn điều gì, nhưng hiện tại quyền lựa chọn thuộc vào cô. Đương nhiên cô phải chuẩn bị đường lùi cho nguyên chủ.

"Nếu thiếu tiền thì cứ bảo anh, em nhớ gửi số thẻ cho anh. Đúng rồi, tý nữa em lưu số điện thoại của anh vào máy."

Thẩm Mộc Bạch vừa lái xe vừa đọc một dãy số, Nguyễn Du Du nhanh chóng dùng máy điện thoại lưu lại, cô gửi số thẻ ngân hàng cho anh, lưu điện thoại anh vào máy. Lúc đầu cô định ghi là " Thẩm tiên sinh", sau một hồi suy nghĩ, cô sợ nguyên chủ không biết Thẩm tiên sinh nào, nên đổi lại thành "Thẩm Mộc Bạch".

Tiệm lẩu cách đây không xa, đi một lúc là đến.

Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Thẩm Mộc Bạch đem thực đơn đưa cho Nguyễn Du Du rồi anh lấy di động ra lưu số điện thoại và số tài khoản ngân hàng của cô sau đó gọi cho trợ lý Lưu.

Nguyễn Du Du hào hứng nhận thực đơn anh đưa, gọi tất cả những món mình muốn ăn mà hồi xưa không dám ăn, chẳng hạn như sách bò (1), thịt dê cuốn, tàu hủ ky, miến dẹt... Sau khi chọn xong cô thấy Thẩm Mộc Bạch đã cất di động nên đưa thực đơn cho anh.

Anh hỏi: "Em có thích ăn cay không? Nếu thích thì gọi lẩu uyên ương?"

Thẩm Mộc Bạch nhận thực đơn, thấy tiểu cô nương đã gọi rất nhiều đồ nhúng lẩu và nước uống nhưng chưa chọn nước lẩu. Anh nhớ tới vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong của cô khi nói muốn ăn "lẩu chua cay", anh trực tiếp chọn lẩu uyên ương rồi giao cho nhân viên phục vụ.

Tiệm lẩu bật điều hòa mát lạnh, những miếng thịt dê thái mỏng đã chín nổi lên mặt nước. Cô gắp miếng thịt dê chấm vào bát nước sốt, cay cay thơm ngon. Nguyễn Du Du thoả mãn nheo mắt lại, cầm cốc nước ô mai lạnh lên uống một ngụm thật đầy.

Thẩm Mộc Bạch ăn không nhiều lắm, đa số anh đều ngồi nhìn Nguyễn Du Du ăn.

Tiểu cô nương ăn uống rất ngon, cô ăn đến nỗi miệng trở nên sưng hồng, chóp mũi lấm tấm những hạt mồ hôi.

"Thẩm tiên sinh không thích ăn cay sao?" Nguyễn Du Du nuốt xuống một ngụm nước ô mai lạnh, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Thẩm Mộc Bạch, so sánh với cô thì anh ta anh quá ít.

Thẩm Mộc Bạch nói: "Cũng được, anh không kén ăn."

"Ồ." Nguyễn Du Du cực kỳ hâm mộ mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, không kén ăn cũng có nghĩa là thân thể của anh ta rất tốt, giống như nguyên chủ, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

"Du Du." Thân thể Thẩm Mộc Bạch đột nhiên nghiêng về phía trước, cách nồi lẩu nóng hổi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du: "Em nên gọi anh là gì?"

"Cái gì, cái gì?" Nguyễn Du Du sửng sốt một chút.

Cô vẫn gọi anh là "Thẩm tiên sinh", nhưng bây giờ hai người đã kết hôn, chẳng lẽ muốn cô gọi là "chồng"?

Thật xấu hổ!

Nguyễn Du Du không khỏi nổi da gà, cô xoa xoa cánh tay, hỏi ngược lại: "Thẩm tiên sinh hy vọng em gọi là gì?"

Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộ Bạch híp lại, liếc mắt nhìn cánh tay của cô, cánh tay kia nhìn qua đã thấy nhỏ bé, yếu ớt, chỉ cần anh hơi dùng sức là có thể bẻ gãy: "Tùy em, chỉ cần ở trước mặt ông nội không kêu quá xa lạ là được"

Nguyễn Du Du đăm chiêu gật đầu.

Xem ra anh rất để ý đến Thẩm lão gia tử, vì để cho lão gia tử đang bệnh nặng có thể an tâm, thậm chí còn cùng cô lĩnh chứng ngay lần gặp mặt đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play