Nhớ đến lời nói của viện trưởng "Cô nhóc bị bỏ đói suốt mấy ngày", Thẩm Mộc Bạch dịu dàng hôn cô một cái, giúp nàng điều chỉnh lại cái gối, để cho cô thoải mái dựa, bưng bát cháo trên tủ đầu giường lên.
Lúc này Nguyễn Du Du mới phát hiện mình đã quay trở trở về nhà, đây là phòng ngủ của cô, tất cả mọi thứ đều quen thuộc, khiến cho cô cảm thấy an tâm hơn.
Chỗ bên cạnh hơi lún xuống, Thẩm Mộc Bạch ngồi bên cạnh cô, dùng thìa múc cháo lên, đưa đến bên môi Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du cúi đầu nhìn thoáng qua, cháo đặc nấu kỹ, hạt giao trong suốt.
Cô mím môi, buồn bã nhìn Thẩm Mộc Bạch, "Em muốn ăn lẩu, kem, bánh ngọt, vừa nãy em nằm mơ thấy..."
Thẩm Mộc Bạch vừa đau lòng vừa buồn cười, "Ngoan, trước tiên em ăn tạm ít cháo, đã mấy ngày rồi em không ăn gì, dạ dày em rất yếu, ăn xong bát cháo này anh sẽ cho ăn bánh ngọt được không? " Lúc ở bệnh viện cô đã tiêm chất dinh dưỡng, nhưng trong bụng vẫn trống rỗng, không thể ăn đồ quá cay hoặc lạnh được.
Nguyễn Du Du khịt khịt mũi, giống như ngửi thấy được mùi thơm của bánh ngọt, cô quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên có một chiếc bánh socola nóng chảy để trên tủ đầu giường, đặt lên chiếc trắng tinh, nhìn rất hấp dẫn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT