Thẩm Mộc Bạch không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn anh có vẻ không tập trung.
Nguyễn Du Du lại hỏi: "Tiểu Bạch, anh xử lý xong chuyện bên đó chưa?"
“Xử lý xong rồi." Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, "Làm xong từ chiều nay rồi, những người muốn gặp đều đã gặp, thương lượng ổn thỏa.”
Nguyễn Du Du than thở: "Tiểu Bạch, lần trước em ở trên biển một lúc, đã bị cháy nắng. Anh ở Nam thành nhiều ngày như vậy, nhìn chẳng thay đổi chút nào!" Ánh nắng ở Nam Thành gay gắt hơn Yến Thành rất nhiều, may là cô bôi kem chống nắng, mới có thể cứu vãn làn da của mình. Nhưng khuôn mặt của Thẩm Mộc Bạch vẫn trắng như trước, khiến cho cô cảm thấy rất bất công.
Thẩm Mộc Bạch nở nụ cười, "Anh từ nhỏ dù có phơi nắng vẫn không đen. Với lại, anh chủ yếu ở trong khách sạn, không đi ra ngoài biển." Cô nhóc không có ở đây, anh chẳng có hứng thú ra ngoài chơi. Ngày hôm đó, anh cùng cô nhặt vỏ sò trên biển, là thời gian duy nhất anh được thư giãn.
"Vậy đợi khi nào chúng ta rảnh, lại đi chơi tiếp nhé?" Nguyễn Du Du vẻ mặt mong đợi.
Thẩm Mộc Bạch mỉm cười, "Được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play