ĐÚNG LÀ TA ĐỀU TỪNG NÉM KHĂN TAY CHO BỌN HỌ

Chương 6: Phó Lí Người Ấy Sự Ấy


1 tháng

trướctiếp

Tác giả: Chi U Cửu

Người đào hố: Thì Là Thì Là🌼

Thời gian cập nhật: 15/12/2022

Chương 6 : Phó Lí người ấy sự ấy

Trái tim của Phó Lí đang đập thình thịch, trong lòng còn hơi chua xót. Hắn giống như là vì gần quê hương mà lòng sợ hãi*, khi đến hắn hết lòng muốn gặp Chiết Tịch Lam, nhưng khi đột ngột không kịp chuẩn bị mà gặp được Chiết Tịch Lam thì lại không dám tiến lên một bước.

*近乡情怯[cận hương tình khiếp]: là thành ngữ tiếng Trung, chỉ việc xa quê nhiều năm không có tin tức, một ngày trở về, càng gần quê hương lòng càng không bình tĩnh, chỉ sợ quê hương xảy ra chuyện gì không may, dùng để chỉ tâm trạng phức tạp của người đi xa khi trở về quê hương. [Theo baike.baidu.com]

Nàng trách hắn không? Hận hắn không? Nàng còn... còn thích hắn không?

Mà lúc này, Chiết Tịch Lam cũng nhìn thấy Phó Lí.

Hắn... Ừ, vẫn cứ thấp như vậy.

Phần lớn nam nhân Vân Châu đều là người cao lớn, dù là người nhà nghèo ăn không đủ no thì cũng vẫn có thể lớn lên cao cao to to, nhưng Phó Lí từ nhỏ đã không thiếu ăn thiếu uống, Phó gia bá mẫu còn tẩm bổ gà vịt thịt cá cho hắn mỗi ngày, kết quả là hắn lớn lên vẫn cứ không cao lên, gầy gò cứ như cây gậy trúc.

Nàng nhìn hắn một cái đầy thương hại.

Từ nhỏ Phó Lí cũng bởi vì thấp bé gầy yếu mà bị đồng môn đánh cho răng rơi đầy đất, bây giờ đã đến kinh đô, vẫn cứ thấp bé như trước, không biết có còn bị đánh nữa hay không. 

www.wattpad.com/user/thilathila

Nếu như Phó Lí có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, nhất định sẽ phản bác một câu ở kinh đô hắn cũng xem như không quá thấp. Vả lại, kinh đô cũng không phải địa phương xem đánh nhau làm đầu giống như Vân Châu, mà sở dĩ năm đó hắn bị đánh là do lúc đó mọi người còn nhỏ, cha hắn còn là Thông phán chứ không phải đốc tra Vân Châu như sau này.

Bây giờ đã đến kinh đô, nơi đây chú trọng thân phận... dựa vào thân phận tỷ tỷ hắn sinh ra Thập tứ Hoàng tử lại rất được sủng ái, hắn sống ở đây cũng coi như không tệ.

Nhưng hắn không nghe được tiếng lòng của nàng, hắn không những không nghe được mà còn bởi vì ánh mắt "thương hại" này của Chiết Tịch Lam mà hiểu sai ý.

Hắn nhận định đây là vì nàng đối với hắn dư tình chưa dứt.

Trong lòng Phó Lí càng thêm chua xót.

Làm sao có thể buông chứ? Hắn không, hẳn là nàng cũng không.

Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hai trẻ vô tư. Cùng nhau trèo cây ngô đồng hái lá, cùng nhau đọc sách, còn từng cùng nhau đánh người khác... mặc dù là nàng đánh người, hắn chỉ đứng phía sau cáo mượn oai hùm lén lút bổ vào mấy cước thôi nhưng đều là tình nghĩa thuở thiếu thời.

May mắn thay, khi phần tình nghĩa này hóa thành yêu thương khờ khạo cũng không bị cự tuyệt mà còn nhận được khăn tay do cô nương chủ động đưa cho.

Trời cao ưu ái thưởng cho hắn đoạn nhân duyên này nhưng mà hắn lại tự tay từ bỏ phần yêu thương hiếm có này.

Hắn chính là một kẻ hèn nhát! Hắn thật có lỗi với tấm chân tình của nàng!

Hốc mắt Phó Lí ẩm ướt, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời, không muốn để cho Chiết Tịch Lam nhìn thấy nước mắt của hắn. Từ trước đến nay nàng luôn không thích người khóc lóc sướt mướt, kiểu người nàng thích chính là anh hùng giương cung bắn điêu lớn, hắn không dám biến thành quỷ thích khóc.

Ban Minh Kỳ đang đứng ở bên cạnh nhưng không có chú ý tới hành động thất thố này và vẻ mặt của Phó Lí. Bởi vì từ sau khi Chiết Tịch Lam xuất hiện hắn đã thất thần mất một lát.

Trên người nàng không phải y phục đơn giản lúc sáng đi bái kiến mẫu thân mà đã đổi thành một bộ màu đỏ, sau lưng đeo một cây cung, trên trán có một vẻ thanh thản tự đắc, trông có vẻ vô cùng độc đoán, lại tựa như kinh hồng khách đạm bạc giữa nhân gian.

Cùng so với các cô nương kinh đô được nuông chiều, lúc này nàng có nhiều hơn một phần ý vị khó tả, giống như là người nhàn vân dã hạc ở trong núi, đeo cung tên trên lưng là để ra ngoài đi săn về ngồi bên lò lửa nướng thịt ăn.

Ba năm hảo hữu, huynh đệ tỷ muội, nâng ly cạn chén, sảng khoái biết bao.

Hắn cảm thấy... có hứng làm thơ quá đi.

Nhưng hiển nhiên hiện tại không phải là thời điểm tốt để làm thơ, hắn tiếc nuối nhìn Phó Lí - một người thủ quy củ hiểu lễ nghi, nếu không phải Phó Lí vội vàng đi bái kiến ngũ thúc mẫu, hắn muốn lập tức đi về làm thơ.

Kết quả lại thấy Phó Lí đang ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn ngẩng đầu nhìn theo... một đám mây lướt qua trên bầu trời.

Ban Minh Kỳ: "A Lí, đệ đang làm thơ về mây hả?"

Phó Lí: "..."

May mà nước mắt đã thu lại, hắn hít một hơi thật sâu nhìn về phía Chiết Tịch Lam, lẩm bẩm gọi một tiếng: "Lam Lam."

Chiết Tịch Lam có hơi bất ngờ. 

Xuân Huỳnh nói trong viện của Ngũ phòng có một sân luyện võ, nàng rất vui mừng, cố tình thay một bộ y phục cũ lúc trước để đi luyện cung, kết quả vừa đi ra đã gặp Phó Lí.

Nàng đi về phía trước mấy bước, đầu tiên là nhìn về phía Ban Minh Kỳ gọi một tiếng đại biểu huynh, sau đó lại nhìn về phía Phó Lí.

"A Lí, đã lâu không gặp."

Một câu đã lâu không gặp lại khiến cho Phó Lí sinh lòng chua xót, há hốc miệng, không nói nên lời.

Chiết Bá Thương đứng ở một bên, tò mò nhìn về phía Phó Lí: "Phó gia a huynh, huynh còn nhớ đệ không?"

Lúc Phó Lí đi là ba năm trước, Chiết Bá Thương mới hai ba tuổi, vốn không nhớ được việc gì cả, nhưng lúc đến đây Từ bà bà từng nói với hắn Phó gia là đại quan, không chừng có thể giúp hắn và a tỷ.

Chiết Bá Thương vừa nghe thấy lời mà Phó Lí và a tỷ nói với nhau thì đã có thể đoán được hắn là nhi tử đại quan Phó gia trong miệng Từ bà bà.

Thế này thì cần phải tạo mối quan hệ tốt, không chừng về sau còn có thể lừa bán chút hạt dưa rang cho hắn, cũng có thể kiếm thêm chút bạc.

Phó Lí nghe vậy thì cúi đầu, vừa vặn nhờ vào đó để che dấu nước mắt của mình, hắn giả bộ như kinh ngạc nói: "Đệ là Bá Thương ư? Đã lớn như vậy rồi, đệ bây giờ cũng giống khi còn bé, không thay đổi chút nào cả."

Chiết Bá Thương kinh ngạc hơn: Còn thật sự nhớ được hắn nha.

Phó Lí mở miệng được một lần rồi thì câu nói kế tiếp đã dễ nói. Hắn tiếp tục giả vờ giả vịt, nhìn về phía Chiết Tịch Lam: "Không ngờ vậy mà có thể gặp hai người ở đây, hai người đến kinh đô từ lúc nào? Sao không viết thư tới nói một tiếng." 

www.wattpad.com/user/thilathila

Chiết Tịch Lam hiểu rõ hắn. Hắn như vậy là đang nói dối, hôm nay là đặc biệt tới gặp nàng. Nhưng nàng cũng không vạch trần, lại càng cảm thấy hai người như vậy thật sự là không cần thiết gặp nhau.

Nếu như nàng gặp mặt hắn thêm mấy lần, sợ là Phó gia bá phụ bá mẫu sẽ nổi nóng.

Nàng nhân tiện nói: "Cha ta đi Thanh Châu nên đưa ta và Bá Thương tới nhà di mẫu ở. Vừa tới hôm qua, vốn định sau khi quen thuộc rồi lại đi bái kiến bá phụ bá mẫu."

Phó Lí vội vàng gật đầu: "Ta về sẽ nói với cha nương ta, bọn họ hẳn là cũng rất muốn..."

Nói còn chưa xong thì lại chán nản im bặt.

Thật ra cha nương hắn cũng không chào đón Lam Lam.

Chiết Tịch Lam lại cười cười: "A Lí, ngươi đến bái kiến di mẫu nhỉ, đi vào trước rồi nói."

Lúc này Ban Minh Kỳ mới phản ứng được hai người lớn một đứa nhỏ này quen biết nhau. Nhúng hắn cũng không hề nghĩ Phó Lí lừa gạt hắn, dù sao thì khuôn mặt đơn thuần trời sinh của Phó Lí thật sự là có thể lừa người.

Hắn chỉ cảm khái: "Đúng rồi, các người đều là người Vân Châu, quen biết cũng phải thôi."

Chiết Tịch Lam dẫn theo Chiết Bá Thương vào viện của Ngũ phu nhân trước, hai người ở đằng sau cũng đi vào theo.

Phó Lí vừa đi vừa trông mong nhìn Chiết Tịch Lam, thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, trong chốc lát vừa tủi thân vừa xót xa ân hận, chắc chắn là nàng oán trách hắn.

Nhất thời hắn lại thấy lo sợ bất an.

Ngũ phu nhân vốn đang ôm Ban Minh Nhụy luyện chữ đọc sách, nghe nói Ban Minh Kỳ dẫn theo nhi tử Kinh Triệu phủ doãn Phó gia đến bái kiến bà, lập tức nghĩ đến Chiết Tịch Lam.

Bằng hữu tốt của Ban Minh Kỳ có rất nhiều, bình thường sẽ không đến bái kiến bà. Mà Phó Lí nếu như nhớ bà là trưởng bối Vân Châu, vậy thì trưởng bối mà hắn phải đến thăm nhiều lắm, tùy tiện cũng sẽ không tới.

Nghĩ như vậy thì chỉ có nguyên do là hôm qua Chiết Tịch Lam đến kinh đô. Bà cũng không biết hai nhà là hàng xóm, chỉ có thể suy đoán Chiết Tùng Niên và Phó đại nhân quen biết cho nên tiểu bối cũng biết nhau.

Bà hỏi người đến truyền lời là Xuân Sơn: "Chỉ hai người bọn họ?"

Xuân Sơn cúi đầu: "Còn có biểu cô nương và biểu thiếu gia ạ, nô tỳ thấy, Phó thiếu gia và biểu cô nương nhà chúng ta hẳn là có quen biết, lúc ở cửa còn nói với nhau mấy câu."

Ngũ phu nhân sáng tỏ, bà cau mày. Nếu là quen biết bình thường thì cũng thôi đi, nhưng mà Lam Lam vừa tới kinh đô hắn đã đến nhà làm cho bà ít nhiều có chút phỏng đoán.

Bà đè Ban Minh Nhụy rục rịch muốn cùng đi nhìn một cái lại, không cho phép nàng nhúc nhích, nói với Xuân Sơn: "Bây giờ ta đi."

Sau khi vào cửa, bà nhìn Chiết Tịch Lam trước. Nàng ngồi rất quy củ, rõ ràng là xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo nhưng ngồi ở bên kia lại lộ ra một vẻ phóng khoáng. 

Trên mặt nàng không có biểu hiện gì, ngược lại nhìn qua còn có hơi lạnh lùng, dù sao thì cũng không có kiểu tâm tư thiếu nữ hoài xuân.

Ngũ phu nhân thở phào một hơi.

Cho nên lúc nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên hoài xuân của Phó Lí, nghe nói Phó gia và Chiết gia còn là hàng xóm thì trong lòng đã rõ ràng.

*Hoài xuân: nhớ nhung, mơ mộng chuyện tình yêu.

Đây là Tương Vương có mộng, thần nữ vô tình.

Đã như vậy, bà cũng hiểu nên làm như thế nào. Bà liếc nhìn Phó Lí, nói: "Không ngờ còn có thể gặp lại như thế này, chờ sau khi Lam Lam ổn định rồi ta sẽ tự mình đưa con bé đến thăm bái kiến mẫu thân của công tử."

Bất luận về sau có đi hay không, lời khách sáo vẫn phải nói.

Một tia vui sướng chợt loé lên trong lòng Phó Lí. Phải nha, mặc dù mẫu thân không thích Lam Lam nhưng có Ngũ phu nhân phủ Nam Lăng Hầu dẫn đi, có lẽ mẫu thân cũng sẽ không từ chối.

Nói không chừng hắn và Lam Lam vẫn còn có cơ hội.

Chẳng phải phụ thân nàng lên chức rồi hay sao?

Hắn vui mừng nói: "Vâng, vậy vãn bối về nhà sẽ nói với a nương ạ."

Ngũ phu nhân: "..."

Trái lại là một đứa trẻ thành thật, không nghe hiểu đây chỉ là lời khách sáo hay sao? 

Bà cười một tiếng ha ha: "Cũng là có duyên, quan hệ của công tử với Minh Kỳ lại không tệ, chắc là có duyên với nhà chúng ta, sau này cũng phải thường qua lại."

Phó Lí: "Đa tạ bá mẫu có lời mời, vãn bối chắc chắn sẽ thường xuyên đến ạ."

Ngũ phu nhân lại cười lên, không nói nữa.

Đây là có ý tiễn khách.

Ban Minh Kỳ cũng cảm thấy tàm tạm rồi, hắn đứng lên cáo từ Ngũ phu nhân, Phó Lí vẫn còn muốn nói thêm mấy câu với Chiết Tịch Lam.

Hắn đánh bạo nói: "Lúc trước con rời nhà, cha mẹ Bá Thương vẫn còn, hiện giờ lại đều đã mất, lúc trước Chiết gia thúc phụ đối với con cũng tốt, hiện tại đã đi Thanh Châu, con muốn hỏi một chút chuyện mấy năm nay... Bá mẫu, vãn bối có thể nói mấy câu với Bá Thương và Lam Lam không ạ?" 

www.wattpad.com/user/thilathila

Ngũ phu nhân nhíu mày, cảm thấy hắn gọi hai chữ "Lam Lam" không ổn nhưng cũng không từ chối.

Bà gật gật đầu: "Vậy thì đi dạo trong hoa viên một chút, để cho đám nha hoàn bà tử đi theo hầu hạ."

Ban Minh Kỳ nói: "Vậy thì con cũng đi theo đi ạ."

Phó Lí là khách của hắn, dù sao cũng thể để đó mặc kệ được .

Nhưng cùng đi kiểu này, còn có thể nói cái gì nữa! Lòng Phó Lí nhăn nhúm một cục, chua xót tê dại, dưới ánh nhìn chăm chú của một đám người, vừa căng thằng vừa bực bội, cuối cùng đầu óc rỗng tuếch, hỏi Chiết Bá Thương: Cha đệ đang yên đang lành sao lại chết rồi, hỏi Chiết Tịch Lam: Cha nàng đang yên đang lành sao lại đột nhiên thăng quan rồi...

Chiết Bá Thương: "...?"

Chiết Tịch Lam: "Ừm..."

Phó Lí hoàn hồn, biết mình đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn, nhanh chóng ngậm miệng, sau đó lại ủ rũ rời đi dưới ánh mắt chăm chú của một đám người.

Ban Minh Kỳ cũng muốn tiễn hắn đi sớm một chút. Cảm hứng làm thơ lúc nãy gặp Chiết Tịch Lam vẫn chưa hết, vẫn có thể viết.

Hai người tới vội vàng, đi cũng vội vàng. Chiết Tịch Lam thở dài, lúc quay lại phòng đi gặp Ngũ phu nhân thì Ban Minh Nhụy đã ở bên trong.

Nàng vốn định nói rõ mọi chuyện về Phó Lí với Ngũ phu nhân nhưng Ngũ phu nhân lại có dáng vẻ giống như không hề để ý, chỉ để cho Ban Minh Nhụy dẫn Chiết Tịch Lam đi đến sân luyện võ.

Thái độ của bà như vậy, chính là nói rõ cho Chiết Tịch Lam biết chuyện này không được tính là cái gì cả. Chiết Tịch Lam cảm kích cười cười, cảm thấy nàng đến kinh đô là đến đúng rồi.

Nàng nhìn về phía Ban Minh Nhụy: "Muội muốn đi luyện cung."

Ban Minh Nhụy thế mới biết Chiết Tịch Lam biết bắn cung! Nàng thực sự rất thích muội muội này.

Nàng hỏi: "Muội dùng cung lợi hại không?"

Chiết Tịch Lam: "Không được coi là lợi hại nhưng có thể tự bảo vệ mình ạ."

Ban Minh Nhụy không coi ra gì, cho rằng chỉ là mức độ có thể kéo mở cung bắn ra, nàng ấy nói: "Ta dạy cho muội dùng roi, ta dùng roi rất giỏi!"

Của hồi môn của a nương nàng có roi, khi còn bé nàng nhìn thấy một lần đã thích, học nhiều năm như vậy cũng không bỏ.

Chiết Tịch Lam lại lắc đầu: "Muội không thích roi."

Ban Minh Nhụy cũng không có chùn bước chút nào: "Vậy thì muội đi nhìn ta, muội biết võ, tất nhiên có thể thưởng thức được võ nghệ của ta."

Chiết Tịch Lam gật đầu: "Việc này thì có thể."

Hai người tay cầm tay đi sân luyện võ, đi theo phía sau là Chiết Bá Thương đang dốc sức ăn điểm tâm... miệng của hắn cực kỳ lợi hại, nếm một miếng điểm tâm thì đã biết rõ trong đó bỏ những nguyên liệu nào.

Hắn vừa ăn vừa tràn đầy tin tưởng vào tương lai: chờ sau này khi có thể tự lập môn hộ rồi, hắn sẽ mở cửa hàng điểm tâm cho a tỷ làm của hồi môn, nhất định có thể kiếm được bạc.

Hiện tại ăn thêm một loại điểm tâm thì có thể có thêm một phần công thức làm điểm tâm.

Không lỗ.

Ba người tận dụng những đám mây đầy trời mà đi, bên trong hành lang, phía trước là hai cô nương đang nghiên cứu thảo luận võ nghệ, đằng sau là một đứa nhỏ đang vùi đầu tận lực ăn, mỗi một người đều hăng hái.

Song, có người vui ắt sẽ có kẻ buồn, một bên khác, Phó Lí hồn bay phách lạc về tới Phó gia, vừa vào cửa đã nhìn thấy a nương nhà mình dẫn theo muội muội Phó Sư Sư ngồi ở phòng khách chờ hắn, vẻ mặt nghiêm túc, liền biết không xong rồi, trực tiếp quỳ xuống.

Phó mẫu cười lạnh ba tiếng: "Giỏi, giỏi... ngươi bây giờ cánh cứng cáp rồi."

Những ngày này bà ta vội vàng lo liệu hôn sự cho con trai con gái, hoàn toàn không quản việc kết bạn của Phó Lí. Kết quả lại trở thành một sai sót, hôm nay lúc hỏi gã sai vặt của Phó Lí gần đây thiếu gia làm cái gì, thấy ánh mắt né tránh của hắn thì biết ngay là đã hỏng chuyện rồi.

Một màn hỏi, một trận đánh, gã sai vặt thú nhận sạch sẽ. Phó mẫu thế mới biết nhi tử từ trước đến nay là kẻ nhát gan vậy mà lại làm ra chuyện hồ đồ lớn như vậy vì Chiết Tịch Lam.

Phó Sư Sư cũng rất tức giận. Từ nhỏ nàng ta đã không thích Chiết Tịch Lam. Cũng không có nguyên do gì khác, chỉ vì hai nhà gần nhau, tuổi tác lại như nhau, năm đó bị so sánh với nhau không ít.

Chiết Tịch Lam xinh đẹp, giỏi cưỡi ngựa, đọc sách cũng rất giỏi, biết chữ nhanh, so ra mọi thứ nàng ta đều kém hơn nên tất nhiên là sẽ không vui.

Nàng ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "A huynh, nhà chúng ta bây giờ là hoàng thân quốc thích, sao huynh còn muốn lấy Chiết Tịch Lam chứ."

Phó Lí quỳ trên mặt đất, bị Phó mẫu mắng một câu, trong lòng sợ hãi lại hoảng hốt, nhưng vẫn yếu ớt phản bác một câu: "Bệ hạ hậu cung ba nghìn, nào có nhiều hoàng thân quốc thích như vậy."

Phó Sư Sư: "Nhưng a tỷ sinh ra Hoàng tử."

Phó Lí: "Bệ hạ có mười bốn Hoàng tử."

Phó mẫu: "Được rồi! Câm miệng hết đi!"

Từ trước đến nay trong nhà bà ta luôn nói một không hai, Phó đại nhân cực kỳ tôn trọng bà ta, hai đứa con cũng cực kỳ nghe lời của bà ta.

Bà ta cũng giống nữ nhi, nhìn nhi tử cũng có chút hận rèn sắt không thành thép, mắng: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, Chiết gia không phải nhà phù hợp."

Bà ta kiên nhẫn khuyên nhủ lần nữa: "Cái tên Chiết Tùng Niên kia cuộc đời này sẽ không có cái gọi là bổng lộc quan to, còn tự dựng cho mình một miếu thờ thật lớn, yếu hơn ông ta còn có thể được chút chỗ tốt, nhưng nếu làm bạn với ông ta, sống tốt hơn ông ta cũng sẽ bị liên lụy, huống chi là con cái thông gia!"

"Ta cũng có thể nghĩ ra được, về sau ông ta muốn cứu người, muốn cứu dân chúng, thì có thể sẽ cầu cứu về nhà mượn bạc, nếu chúng ta không cho mượn thì sẽ bị người ta nói xấu, cha ngươi còn bị lấy ra để so sánh."

Phó Lí nhỏ giọng xen vào: "Quan hệ của Lam Lam với ông ấy cũng không tốt, cho dù Chiết gia bá phụ đến cầu, hẳn là nàng cũng sẽ không quan tâm."

www.wattpad.com/user/thilathila

Phó mẫu hít thở không thông, ngay tức khắc không còn kiên nhẫn nữa: "Ngươi biết cái gì! Dù sao cũng là cha con, là cha con ruột, nào có thể thấy chết mà không cứu được, ngươi đúng là ngu xuẩn, đây là do Chiết Tịch Lam nói với ngươi phải không! Vậy mà ngươi cũng tin được!"

"Hơn nữa, Chiết Tùng Niên cảm thấy mình làm quan thanh liêm không quyền quý nhưng tất cả mọi người đều xem ông ta như kẻ đần, ngươi biết ông ta đắc tội bao nhiêu người không! Nhiều năm như vậy không lên chức nổi, ngươi cho là vì cớ gì."

Phó Lí nhỏ giọng nói: "Ông ấy đã thăng lên thành Thông phán Thanh Châu, hơn nữa cùng Vân Vương gia..."

Phó mẫu cười lạnh liên tục: "Thông phán Thanh Châu, là nơi tốt gì để đi hay sao? Nếu là nơi tốt để đi, thì cũng không đưa nữ nhi vào kinh. Về phần Vân Vương gia... Đại Lê* mười tám châu, Thanh Châu Vân Châu là nơi nghèo nhất, chúng ta là người đến từ Vân Châu, Vân Vương gia được sủng ái hay không chính ngươi cũng rõ ràng."

Phó Lí biết rõ, Vân Vương cũng không được sủng ái. Quyền thế của phủ Vân Vương còn không lớn bằng Phủ châu đại nhân của Vân Châu.

Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định: "A nương, Lam Lam rất tốt, nhi tử thật sự rất thích nàng, người tác thành cho con đi."

Phó mẫu ước gì có thể cho hắn một cái tát.

"Rất tốt? Tốt bằng cách nào!"

"Cha nàng ta là người như vậy, nương nàng ta mất sớm, nàng ta vẫn luôn không có người dạy dỗ, có thể tốt bao nhiêu? Cho dù nương nàng ta không chết, nương nàng ta, ha ha, một phụ nhân đanh đá không biết chữ, có thể dạy nàng ta được cái gì? Là chửi đổng hay là khóc lóc om sòm?"

"Mới tí tuổi đầu cũng đã biết dụ dỗ ngươi rồi... một đứa hồ ly tinh bại hoại, ngươi cho rằng nàng ta là cô nương tốt cái gì!"

Phó Lí ngẩng đầu, muốn nói với nương hắn Chiết Tịch Lam không phải người như vậy, nhưng lại e ngại khí thế của a nương, yếu ớt cúi đầu, không dám nói nữa.

Phó Sư Sư thì lại bồi thêm một câu: "Nương nàng ta còn muốn so sánh với a nương chúng ta đấy, có thể so sánh được sao."

"Mặc dù chúng ta là láng giềng nhưng chúng ta không chuyển đi là bởi vì đạo sĩ nói chỗ đó phong thuỷ tốt, không thể chuyển, nhà bà ta không chuyển đi là vì không có tiền."

"Như thế mới ở cùng một chỗ mà bà ta còn muốn so cao thấp với a nương, hứ."

Phó Lí lại oán giận trong lòng.

Luôn nói nương Lam Lam so sánh với a nương nhà mình, cũng thấy không ít lần a nương nhà mình ghen tị với vẻ đẹp của a nương Lam Lam.

Hơn nữa, trước đó khi mà nhà hắn chưa thăng quan thì cũng nghèo giống như nhà Lam Lam.

Trong lòng hắn nghẹn một hơi, làm thế nào cũng không thể đi xuống được.

Ba năm trước, hắn buông tay một lần, nhu nhược một lần, chẳng lẽ lúc này vẫn muốn thuận theo như trước hay sao?

Hắn không! Dù thế nào đi chăng nữa, lần này hắn cũng phải chiến đấu một lần vì Lam Lam.

---------- Hết chương 6 ---------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp