ĐÚNG LÀ TA ĐỀU TỪNG NÉM KHĂN TAY CHO BỌN HỌ

Chương 1: Cái Gọi Là Cha Và Con Gái


1 tháng

trướctiếp

Tác giả: Chi U Cửu

Người đào hố: Thì Là Thì Là🌼

Thời gian cập nhật: 01/12/2022

 

Chương 1: Cái Gọi Là Cha Và Con Gái

Năm Cảnh Diệu thứ mười lăm.

Tháng chín, vùng đất bão cát Vân Châu bắt đầu chìm trong gió lạnh. Chiết Tịch Lam đeo một cái cung sừng trâu trên lưng xuất phát từ thôn trang ở ngoại thành, nàng bất chấp bão cát lần lượt leo qua từng sườn núi đất vàng này đến sườn núi đất vàng khác, cuối cùng cũng đã tới cổng thành phủ Vân Châu.

Nàng phong trần mệt mỏi, áo khoác màu đỏ trên người còn có miếng vá, ủng dưới chân có lẽ là vừa giẫm qua vũng bùn, ướt một mảng, phía trên bị bùn bám vào, đi một bước vung ra một chút nên nhìn có hơi chật vật, chỉ có điều sắc mặt nàng lại rất lãnh đạm, ánh mắt hờ hững, vẻ mặt rất bình thản.

Đứng xếp hàng vào thành, lúc đi qua cửa thành hình tò vò có một trận gió thổi qua, nàng rùng mình một cái rồi nhanh chóng khép vạt áo lại.

Quen cửa quen nẻo đi đến quan nha, nha dịch gác cổng nhận ra nàng nên cười để nàng đi vào. Nàng đi một mạch vào bên trong, không đi đến tiền đường vì đó là nơi để các đại nhân làm chính sự, nơi nàng đi là hậu viện, nơi này có một gian sương phòng nho nhỏ có thể ngồi đợi người.

Nàng đợi cha nàng.

Cha nàng Chiết Tùng Niên là Châu phán trong phủ nha Vân Châu, tòng thất phẩm. Không phải chức quan lớn nhưng lại rất bận rộn, không tìm đến ông ấy thì có lẽ ông ấy cũng sắp quên mình có một cái nhà rồi.

Theo kinh nghiệm của lúc trước, thông thường là phải chờ một hồi lâu, Chiết Tịch Lam móc sách sử ra đọc.

Yên tĩnh vừa đọc sách vừa chờ khoảng nửa canh giờ thì ở cửa ra vào có tiếng bước chân vội vàng, nàng đứng lên, quả nhiên nhìn thấy cha nàng tiến vào cửa.

“Lam Lam.”

Chiết Tùng Niên áy náy: “Chờ lâu lắm rồi hả con?”

Ông lúng túng giải thích một câu: “Vừa rồi nha môn có việc, con biết đó, ba tháng đại hạn nên có quá nhiều việc...”

Ông ấy cũng đã ba tháng chưa về nhà.

Chiết Tịch Lam gật gật đầu: “Con biết.”

Không có oán trách, không có tranh cãi ầm ĩ mà chỉ lẳng lặng nhìn sang: “Cha, cha gọi con tới làm gì vậy?”

Chiết Tịch Niên khô khan nói: “Cha thăng chức.”

Chiết Tịch Lam: “Chúc mừng cha.”

Nàng quá mức bình tĩnh, Chiết Tịch Niên ở trước mặt nàng càng thêm không ngẩng đầu được lên. Ông biết khuê nữ cũng không thích mình.

Không thích cũng là đáng đời ông, quanh năm làm việc ở nha môn không về nhà, cha con không thân thiết là đúng. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy hơi chua xót.

Ông nhỏ giọng nói: “Cha thăng chức thành Thông phán Thanh Châu.”

Chiết Tịch Lam: “Là chính lục phẩm, chúc mừng cha.”

Lúc ở trên quan trường Chiết Tịch Niên cũng không tính là chất phác nhưng khi ở trước mặt tiểu nữ nhi lại luôn không biết nói cái gì.

Cũng giống như hiện tại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Ông hít sâu một hơi, lúc này mới nói: “Thật ra ba tháng trước đã có tin tức thăng chức Thông phán Thanh Châu. Chỉ là Thanh Châu còn nghèo hơn Vân Châu, cha không muốn các con đi cùng chịu khổ nên lúc ấy đã viết thư cho biểu di mẫu của con ở kinh đô, nhờ bà ấy chăm sóc con và đệ đệ, lại tìm cho con... tìm cho con một hôn sự tốt.”

“Hôm qua bà ấy hồi âm nói cứ việc đi, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho các con, cũng sẽ tìm cho con một nhà chồng tốt.”

Nói xong, sợ con gái hiểu lầm nên lại vội vàng giải thích: “Chuyện thăng quan chưa xác định, lại không biết biểu di mẫu của con nghĩ thế nào nên cha không nói cho con biết. Bây giờ bà ấy hồi âm tới, cha cũng thở phào một hơi. Lam Lam, con, con nghĩ thế nào?”

Lúc này Chiết Tịch Lam mới cảm thấy hơi ngạc nhiên. Nàng nhíu mày: “Đi kinh đô? Biểu di mẫu?”

Chiết Tịch Niên dè dặt nhìn sắc mặt nàng: “Phải.”

“Tam biểu tỷ của a nương con gả cho Ngũ lão gia phủ Nam Lăng hầu ở kinh đô, con có nhớ không?”

Tất nhiên là Chiết Tịch Lam có nhớ. Hàng năm nhà nàng đều sẽ tặng quà mừng năm mới với bên đó. Nhà nàng nghèo, đồ tặng đi không nhiều nhưng mỗi lần đối phương tặng lại đều là một xe đầy.

www.wattpad.com/user/thilathila

Sau khi a nương qua đời, đồ đưa tới càng nhiều hơn, phần lớn là y phục, son phấn bột nước và đồ trang sức cho nàng, đồ vật to nhỏ đều được cân nhắc chu toàn, đều là đồ nàng cần dùng đến khi ra ngoài gặp người, có thể thấy được đó là một người tốt.

Nhưng dù sao cũng chưa từng gặp mặt, tính tình của vị biểu di mẫu này cũng khá lạnh nhạt, không thường xuyên viết thư qua lại, chỉ tặng đồ tới, ít ỏi mấy câu nói, không tính là thân thiết được, hiển nhiên cũng không thể coi là người thân thuộc, tới cửa nương nhờ như thế kỳ thật không được coi là ổn thỏa.

Chiết Tùng Niên thấy nàng vẫn chau mày như cũ, vội vàng nói: “Không phải con vẫn luôn cảm thấy Vân Châu nghèo nên muốn gả tới nơi phồn hoa một chút ư? Cha, nên cha nghĩ, đưa con đi kinh đô, nơi đó không có quân giặc và chiến loạn, cha cũng yên tâm. Hơn nữa, a nương con thường nói, biểu di mẫu của con mặt lạnh tim nóng, là người có tâm địa cực tốt, những năm nay bà ấy vẫn luôn quan tâm con rất nhiều, di mẫu chí thân, cha nghĩ con đi theo bà ấy dù sao cũng tốt hơn đi theo cha chịu khổ...”

Nói đến phần sau, vậy mà đã có thêm chút nghẹn ngào.

Chiết Tịch Lam vốn đang cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng khi nghe được câu này, trong nháy vẻ mặt trở nên hờ hững. Nàng gật đầu: “Không sai, đúng là con không muốn sống cuộc sống khổ cực.”

“Nếu như cha đã viết thư cho biểu di mẫu nói xong rồi, vậy thì con sẽ dẫn đệ đệ đi hưởng phúc.”

“Đa tạ cha.”

Chiết Tùng Niên đầy lời muốn lại nói bởi vì hai từ "hưởng phúc" và "đa tạ" này của nàng mà để những lời đó thối rữa trong bụng. Ông cũng không dám nhìn nàng, hai cha con im lặng cả buổi, ông nén lại tiếng nghẹn ngào, lúc này mới móc bạc ra: “Đây là bổng lộc tháng này của cha, vốn có năm lượng bảy đồng, nhưng...”

Nhưng con trai của đồng liêu mắc bệnh về não, ông ấy đã cho mượn hai lượng bạc.

Chiết Tịch Lam cũng không thấy bất ngờ chút nào cả. 

Cha nàng là một vị quan tốt, núi sập thì ông ấy dẫn người di chuyển đá ở phía trước nhất, con cái đồng liêu cần trị bệnh thì ông ấy đưa bạc bổng lộc cho người ta mượn ngay.

Trời đông giá rét thì ông ấy không quan tâm sức khỏe bản thân mà toàn tâm toàn ý đi thăm hỏi các huyện Vân Châu, kiểm tra thiếu sót bổ sung thiếu hụt, ba lần qua cửa nhà cũng không vào.

Giữa cái nắng như thiêu như đốt thì ông ấy bất chấp nắng gió cát bụi đi ruộng nương cổ vũ trồng dâu nuôi tằm, không ngủ không nghỉ đọc sách nhà nông, tự bỏ tiền túi ra mua nông cụ về phát cho từng nhà.

Ông ấy quả thật là một vị quan tốt.

Nhưng là quan tốt cũng sẽ gây ra tội.

Cái tốt của ông ấy dành cho bách tính, tội lỗi của ông ấy lại dành cho chính nhà mình. Người ngoài ngày càng tốt nhưng nhà nàng lại ngày càng nghèo.

Sáu năm trước, Vân Châu hạn hán, cha nàng đi cứu trợ thiên tai không biết ngày đêm, cũng như vậy ba tháng không hề về nhà. Tỷ tỷ bị bệnh cấp tính, lúc đưa đi y quán không có bạc, đại phu không chịu ký sổ, cứ như vậy một chút thời gian, tỷ tỷ của nàng đã không còn nữa.

Nương nàng không chịu nổi sự giày vò này, không bao lâu sau cũng đi.

Cha nàng sinh hai nữ nhi là tỷ tỷ và nàng. Vốn là một nhà bốn người, đi hai người, còn lại một người thường xuyên không ở nhà, chỉ có thể mời Từ bà bà quen thuộc đến chăm sóc nàng, trong nhà trở nên lạnh lẽo.

Về sau một nhà hàng xóm thường xuyên giúp đỡ nhà nàng làm việc bị chết do ôn dịch, để lại một đứa con trai nhỏ ba tuổi, cha nàng lại ôm con trai nhỏ nhà bên về làm con trai nuôi.

Hai ba năm nay Chiết Tịch Lam vẫn luôn cùng với đệ đệ sống tại thôn trang nhỏ ở ngoại thành Vân Châu, ăn ít, dùng đồ ít, dùng tiền càng ít.

Bổng lộc một tháng của Chiết Tùng Niên là năm lượng bảy đồng, cho mượn đi hai lượng, còn lại ba lượng bảy đồng, số tiền này có thể để nàng và đệ đệ dùng được một khoảng thời gian rất dài.

Toàn bộ ba lượng bảy đồng được Chiết Tùng Niên đặt trong tay Chiết Tịch Lam. Nàng không hỏi sao ông ấy không chừa lại cho mình một chút, đưa hết cho nàng vậy ông ấy ăn cái gì,... mà nhận bạc, chỉ hỏi: “Con đi kinh đô như thế nào ạ?”

Chiết Tùng Niên vội nói: “Tháng chạp năm nay đại thọ Bệ hạ, Vân Vương Thế tử phải vào kinh dâng quà chúc thọ kính hiếu cho Bệ hạ, con cùng đi theo bọn họ đi.”

Chiết Tịch Lam gật đầu. Cha nàng là người của Vân Vương, Vân Vương Thế tử nàng cũng quen biết. Có người quen đưa đi, lại là hoàng thân quốc thích, trên đường đi hẳn là sẽ không có việc gì.

Nàng lại hỏi: “Khi nào thì đi ạ?”

Chiết Tùng niên chột dạ cúi đầu: “Khoảng bảy ngày sau.”

Ông ngập ngừng giải thích: “Là đi khá gấp nhưng đi theo Vân Vương Thế tử thì trên đường đi không có nguy hiểm, cha sẽ yên tâm một chút. Tất cả chuyện khác cha đã nói với Vân Vương gia xong rồi, con chỉ cần đi cùng là được.”

Nghĩ nghĩ lại thấp thỏm hỏi: “Bảy ngày nữa xuất phát từ thành Vân Châu, mấy ngày nay con thuận tiện dẫn đệ đệ về thành Vân Châu ở đi?”

Chiết Tịch Lam gật đầu: “Được ạ. Vậy bây giờ con đi về, còn phải thu dọn đồ đạc nữa.”

Chiết Tùng Niên trông mong liếc nhìn nàng, vốn định căn dặn thêm một chút nhưng thấy vẻ mặt nàng trấn tĩnh, cho dù đột nhiên phải nghe một cái tin tức như thế cũng không sợ hãi không hoảng hốt, sau khi chấp nhận lập tức có dáng vẻ mọi chuyện đều có thể ứng biến, căn bản không cần người khác căn dặn thì trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, cứ chần chờ như vậy, nàng đã đi rồi.

Đôi mắt ông tiếp tục trông mong nhìn theo, cũng không dám gọi nàng dừng lại, chỉ đến lúc bóng dáng nàng đeo cung tên đi ra ngoài, rẽ ngoặt, không nhìn thấy nữa mới thở dài một tiếng.

Chiết Tịch Lam lại bất chấp bão cát trở về thôn trang ở ngoại thành. Từ trong thành Vân Châu đến ngoại thành chỉ mất một canh giờ đi đường nhưng cả người nàng đều dính đầy bùn cát, vừa vào cửa, Từ bà bà đã kêu lên: “Nhanh thay y phục... Sao con lại mặc bộ đồ rách đó!”

Chiết Tịch Lam: “Hôm nay bão cát lớn, bị bẩn cũng không tiếc ạ.”

Đệ đệ nhà nàng Chiết Bá Thương thịch thịch thịch chạy tới, trong tay còn cầm cái muôi, vui vẻ hỏi: “A tỷ, tỷ mua đồ chơi bằng đường cho đệ không?”

*糖人: Đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.)

Chiết Tịch Lam bỏ cái cung sừng trâu xuống, đưa đồ chơi làm bằng đường cho hắn: “Đệ ăn đi.”

Chiết Bá Thương vui mừng nhảy cẫng lên. Năm nay hắn đã sáu tuổi rồi nhưng vẫn rất thích ăn kẹo. Chỉ có điều đồ chơi làm bằng đường đắt tiền, hai ba tháng có thể ăn một lần nhưng cũng đủ khiến cho hắn vui vẻ rồi.

www.wattpad.com/user/thilathila

Chiết Tịch Lam xoã tóc, cúi đầu, hai tay vỗ trên tóc, bùn cát dần dần rơi xuống.

Nàng vừa vỗ bùn cát vừa nói: “Đệ nói với Từ bà bà, để bà bà giúp chúng ta đi thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi kinh đô.”

Kinh đô!

Chiết Bá Thương kinh ngạc: “Vì sao ạ?”

Chiết Tịch Lam cũng cảm thấy đột ngột, nhưng với nàng mà nói, sau khi đồng ý chuyện đi kinh đô, lại cảm thấy đi kinh đô cũng không phải là chuyện xấu. Có rất nhiều nguyên nhân khiến nàng cũng không thích cái thành Vân Châu nơi mà nàng sinh ra và lớn lên này, có thể rời khỏi nơi này là chuyện rất tốt.

Nàng nói sơ lược chuyện cha sắp thăng quan một lần, cuối cùng an ủi hắn: “Kinh đô có rất nhiều đồ chơi làm bằng đường để ăn.”

Chiết Bá Thương hơi bối rối, nơi hắn được đi xa nhất là thành Vân Châu. Kinh đô ấy à, hắn chỉ thấy viết ở trong sách thôi.

Thật xa.

Hắn nắm chặt đồ chơi làm bằng đường, đứng sát bên cạnh a tỷ: “Vậy chúng ta đi rồi thì sau này không trở về nữa ạ?”

Tay Chiết Tịch Lam đang vỗ tóc dừng một chút, sau đó lắc đầu: “Không biết nữa, chuyện tương lai ai biết được đây.”

“Nhưng chắc chắn phải trở về một lần, nếu có thể sống tốt hơn hiện tại thì sẽ trở về dời mộ cho a nương a tỷ còn cả cha mẹ đệ nữa.”

Nàng cười lên: “Đệ đừng sợ, có a tỷ ở đây.”

Chiết Bá Thương vẫn sợ hãi, Từ bà bà sau khi nghe nói chuyện này lại liên tục cảm khái.

Lúc thì nói nàng và Chiết Bá Thương số phận tốt, có thể đi kinh đô hưởng phúc, ở đó hoàng kim có khắp mọi nơi, nước uống đều là nước mà Ngọc đế ở trên trời uống còn dư lại, thật sự là may mắn. Lúc thì lại khóc, dù sao cũng ở chung nhiều năm như vậy rồi, thật sự không nỡ. Nhưng bà có nhà ở Vân Châu nên cũng không thể đi cùng được.

Sau cùng bà đi dọn dẹp hòm xiểng, gom lại lần lượt từng món đồ cho bọn họ.

“Phải đi kinh đô, nồi niêu xoong chảo chắc chắn có, những thứ này thì không thu dọn nữa, để lại cho cha con đi.”

“Sách nhiều, ta xếp vào trong hai cái rương này, rất nặng, lúc nhấc lên phải cẩn thận đấy.”

Chiết Tịch Lam thở dài, một mình đi vào phòng xếp y phục. Nếu đi kinh đô, đồ vá không thể mang theo, những năm này biểu di mẫu đưa tới không ít vải vóc tốt, có một số đem đi bán bù vào chi phí trong nhà, có một số còn giữ, đúng lúc có thể làm mấy bộ y phục.

Từ bà bà là một người tốt bụng, thu dọn đồ đạc được một nửa lại vội vàng đến hỏi: “Ngoại trừ nhà biểu di, cha con đã viết thư cho Phó gia chưa? Không phải Phó đại nhân làm đại quan sao? Nếu có nhà họ giúp, nói không chừng con có thể sống tốt hơn một chút.”

Chiết Tịch Lam lắc đầu, cười nói: “Chưa từng viết thư ạ.”

Cha nàng không nói thì là chưa từng nhờ vả.

Có điều là vì Từ bà bà nói như vậy nên khiến cho Chiết Tịch Lam lại nhớ tới Phó gia. Đại khái vào ba năm trước, nàng vừa lúc mười hai tuổi, có bà mối bắt đầu làm mai cho nàng, lúc cha đến hỏi nàng có mong muốn gì đối với vị hôn phu, nàng có hơi lúng túng.

A nương và a tỷ chết sớm, nàng lúng túng cũng không có người có thể hỏi nên cúi đầu nói không vội.

Cha nàng từ chối bà mối rồi lại vội vội vàng vàng rời đi.

Lúc đó Chiết Tịch Lam mờ mịt phát hiện mình phải đối diện với vấn đề xuất giá trong tương lai.

Nàng ngồi trong căn phòng vắng ngắt suy nghĩ thật lâu, cảm thấy điều đầu tiên là không thể tìm người giống như cha nàng.

Nhìn nhìn lại căn nhà với bốn vách tường trống trơn thì còn thêm không muốn tìm người nghèo, người khổ.

Suy nghĩ về chuyện này, nàng cảm thấy lòng mình không đúng, suy nghĩ không trong sáng nên là muốn gả cao, chẳng những muốn gả cho người có dòng dõi cao mà nàng còn muốn gả cho một vị hôn phu tốt.

Như thế, nàng phát hiện suy nghĩ của mình xiêu vẹo rồi. Nhưng lại cho rằng đây vốn là bản tính của con người, cũng không cảm thấy xấu hổ. Với tính cách của nàng, một khi đã nghĩ kỹ rồi thì sẽ đi làm.

Nàng đã ném một cái khăn tay cho Phó Lí con trai Phó gia.

Phó gia là hàng xóm nhà nàng, nàng và Phó Lí lớn lên với nhau từ nhỏ, xem như là hiểu tận gốc rễ, là thanh mai trúc mã. Phó gia bá phụ* là quan Đốc tra Vân Châu, chức quan cao hơn cha nàng, biết luồn cúi, nữ nhi tiến cung làm phi tần, nghe nói rất được sủng ái, nếu nàng gả đến thì tương lai sẽ không phải lo ăn mặc.

Nàng cẩn thận suy nghĩ, Phó Lí tính tình nhu nhược, rất dễ nắm bắt, lúc nhỏ nàng từng đánh nhau vì hắn một trận, đánh những tên đồng môn bắt nạt hắn nên hắn luôn nghe nàng, lúc nào trở về từ học đường cũng đều mua chút đồ ăn cho nàng. 

Nếu hai người kết làm phu thê thì có lẽ cũng có thể hoà hợp mỹ mãn.

Nên nàng hẹn hắn ra, ném cho hắn một cái khăn tay.

Vân Châu là nơi vắng vẻ nằm ở biên cảnh, nếp sống không tuân thủ lễ giáo giống kinh đô và phía nam, nếu như con cái vừa ý nhau thì mời phụ mẫu ân chuẩn, kết chuyện tốt giữa hai họ cũng là chuyện thường có.

Nàng còn nhớ lúc ấy Phó Lí vừa nhận khăn vừa đỏ mặt, vừa vui mừng lại vừa nhăn nhăn nhó nhó, cuối cùng che miệng cười toe toét, còn lén nói cho nàng biết là tỷ tỷ hắn đã mang thai con của Bệ hạ, có thể nhà hắn sắp được thăng chức.

Thăng chức tốt nha, có thể có được không ít lợi ích. Chiết Tịch Lam còn thấy may mà mình ra tay nhanh với Phó Lí. Đáng tiếc có thể là do ông trời không nhìn nổi tính toán nhỏ này của nàng, ngày hôm sau trong thành Vân Châu có ôn dịch, nàng bị đưa tới thôn trang ở ngoại thành, đến lúc trở về thì Phó gia đã người đi nhà trống từ lâu, ngay cả một câu nói cũng chẳng dặn lại.

Về sau cha nàng ấp úng tiết lộ, Phó gia không hài lòng với nàng lắm. Sau đó lắp ba lắp bắp nói: “Đều là do cha không tốt, A Lí là đứa trẻ ngoan nhưng Phó đại nhân có thành kiến với cha.”

Chiết Tịch Lam cũng không để ý. Tìm hôn phu mà, lại còn là gả cao, nào có dễ dàng như vậy được. Một người không được thì lại tìm một người khác. Không được là chuyện thường xảy ra, từ trước đến nay đời nàng không được tính là suôn sẻ nên nàng rất bình tĩnh.

Cho nên lòng nàng tiếc tiểu trúc mã nhưng cũng không có ý oán trách, huống hồ quãng đời về sau sẽ không còn gặp lại, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Nàng không để bụng nữa.

Nàng chỉ tiếc khăn tốt kia. Nhưng khăn nhiều nên mất đi một cái cũng không đáng tiếc. Trong hai năm tiếp theo, nàng còn ném thêm hai cái nữa, chỉ là... chuyện này không thuận lợi lắm.

Từ mười hai tuổi đến mười lăm tuổi, nàng ném đi ba cái khăn.

Nàng nghĩ tới đây thì lắc đầu, lúc ngước mắt lại thấy vẻ mặt sốt ruột của Từ bà bà, cười trấn an: "Không có chuyện gì, sau khi đến kinh đô sợ là sẽ phải gặp lại Phó gia, đến lúc đó rồi nói sau ạ." www.wattpad.com/user/thilathila

Từ bà bà thở dài một tiếng: “Hầy, ta cứ luôn cảm thấy không yên lòng.”

Thấy nàng thu dọn y phục, bà chỉ vào một cái rương hơi lớn nói: "Trong đó có rất nhiều khăn tay màu nguyệt bạch, khăn đó nhìn đắt tiền, bình thường cũng không thấy con dùng, ta bỏ hết vào hộp gỗ ở bên trong.

*月白色: màu nguyệt bạch=màu xanh nhạt, chỉ màu sắc của ánh trắng [người cổ đại Trung Quốc cho rằng màu sắc của mặt trăng không phải là màu trắng mà là màu lam nhạt.]

Chiết Tịch Lam cười đáp một tiếng, suy nghĩ một chút rồi lấy những cái khăn kia ra: “Cái này mang đi kinh đô, nói không chừng có thể dùng tới.”

Đột ngột phải đi, tất nhiên là cần phải tạm biệt hàng xóm. Nàng dẫn đệ đệ tới từ biệt từng nhà, nhận được không ít đồ tốt.

Trứng gà, thịt khô, còn có một hộp phấn mặt mà a tỷ nhà bên cạnh cho.

Ngày hôm sau, nàng lại mang những vật này trở về nhà trong thành Vân Châu. Quả nhiên trong nhà nồi lạnh bếp lạnh, không có gì cả.

Nàng dùng trứng gà được cho làm bát trứng gà hấp, dùng thịt khô chiên cơm thịt khô, một ngày thịt cá, giống như là ăn tết.

Ban đêm vào giờ tý thì cha nàng trở về. Chiết Tịch Lam hâm nóng đồ ăn cho ông ăn, Chiết Bá Thương đứng lên gọi: “Cha, chừng nào thì cha đi kinh đô thăm chúng con ạ?”

Chiết Tùng Niên à một tiếng, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến chuyện lâu dài như thế. Ông ấp úng cả buổi, cuối cùng nhìn thoáng qua Chiết Tịch Lam đang ngồi ở một bên làm vớ, cúi đầu nói: “Cha sẽ cố gắng đi kinh đô làm quan sớm một chút.”

Chiết Bá Thương ngoéo tay với ông: “Được ạ, con và a tỷ chờ cha.”

Hắn lại đưa cho Chiết Tùng Niên một nắm hạt dưa như hiến bảo vật: “Cái này là do con rang.”

Chiết Tùng Niên cười lên: “Không ngờ con lại có thiên phú nấu ăn.”

“Nhưng vẫn phải nhớ đọc nhiều sách, đọc sách hiểu rõ lí lẽ.”

“Con đọc mà, mỗi ngày a tỷ đều kiểm tra bài tập của con.”

Chiết Tùng Niên không khỏi nhìn về phía khuê nữ lần nữa. Nàng vô cùng xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời mà linh hoạt. Trong mắt ông, nàng với a nương và a tỷ của nàng là nữ tử xinh đẹp nhất thiên hạ. Chỉ có điều, sau khi thê tử và đại nữ nhi qua đời, tiểu nữ nhi cũng triệt để xa cách với ông.

Ông áy náy nhưng lại không có cách nào cả. Chức quan vẫn phải tiếp tục làm, cuộc sống vẫn phải tiếp tục sống, ông bận rộn không thể chú ý đến nàng, cũng không thể chú ý đến nhà.

Ông thật sự có lỗi với ba mẹ con các nàng.

Ông lại thở dài trong lòng lần nữa, vốn định ngày hôm sau ở nhà lâu thêm một lúc cùng các con, ai biết lúc nửa đêm lại có đồng liêu đến gõ cửa, trong thành Vân Châu có mười tên sơn phỉ tiến vào đả thương người, phải vội vàng chạy tới.

Vội vã đi, nhiều ngày không về.

Chiết Tịch Lam không ngạc nhiên.

Đến ngày nàng sắp đi, nàng dẫn Chiết Bá Thương đi cúng tế cha mẹ của hắn trước rồi mới mang theo một rổ tiền giấy nguyên bảo cùng một bình rượu Hợp Tang* mà a nương và a tỷ nàng thích uống đi đến quan nha chờ Chiết Tùng Niên. 

*rượu dâu tằm

Có điều, lần này nàng không đợi được, ông ấy đi tiêu diệt thổ phỉ vẫn chưa về.

Nàng một mình đi lên núi cúng tế a nương và a tỷ.

Trước tiên đốt vàng thỏi cho hai người rồi lại rót ba chén rượu trước mộ, cuối cùng ngồi xổm trước bia mộ a tỷ, nhẹ nhàng sờ lên.

A tỷ qua đời lúc mười lăm tuổi, qua tháng chạp năm nay nàng đã mười sáu tuổi rồi.

Nàng hơi phàn nàn nói: “A tỷ, tỷ còn không lớn lên nữa thì phải gọi muội là a tỷ rồi đấy.”

Dừng một chút lại nói: “Muội sắp rời khỏi Vân Châu rồi, tỷ muốn báo mộng thì nhớ kỹ phải gửi đến kinh đô.”

Tay nàng chầm chậm vuốt đi vuốt lại tên của a tỷ trên bia mộ, thấp giọng nói: “A tỷ, muội sẽ sống thật tốt, a tỷ đừng lo lắng cho muội nhé.”

--------Hết chương 1-------

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp