Nguyễn Ý Tri nấu mì xong, bưng mì đi tới trước mặt Bùi Ngâm Phong:

- Này, ăn đi.

Bùi Ngâm Phong ngây người ngẩng đầu, tiếp nhận chén mì.

Mùi thơm xông vào mũi làm bụng của hắn bất tranh khí kêu lên, cảm giác đói bụng nháy mắt truyền vào đại não.

- Này.. cho tôi?

Nguyễn Ý Tri thương tiếc nhìn hắn:

- Bằng không còn cho ai ăn đâu, chỉ có anh mới cần ăn thực vật.

Bùi Ngâm Phong:

- !

Nguyên lai giết người ma lừa hắn.

Hắn ngượng ngùng cười cười:

- Sao anh lại gạt tôi chứ.

Nguyễn Ý Tri nhướng mày:

- Bởi vì anh dễ gạt thôi.

Bùi Ngâm Phong:

- Được rồi.

Hiện tại hắn không có chút tính tình nào, tóm lại còn sống còn có đồ ăn, Bùi Ngâm Phong quả thực rất hài lòng, vì vậy cũng bất chấp hình tượng bắt đầu ăn.

- Ô ô ô ô, đây là chén mì ngon nhất mà tôi từng nếm qua.

Hắn rưng rưng nước mắt.

Nguyễn Ý Tri:

- Có lẽ chỉ vì anh đói bụng.

- Ô ô ô ô, sau này anh nói gì chính là gì, anh là thần của tôi!

Nguyễn Ý Tri:

- !

Đại khái không cần.

Cũng may đang trong lúc dùng cơm không hấp dẫn sinh vật biến dị khác tới gần, bữa cơm này ăn được vô cùng yên ổn, dù là Bùi Ngâm Phong hay tiểu thiên hổ đều thật hài lòng, một người một hổ ăn thật no, nằm bẹp không muốn nhúc nhích.

Nguyễn Ý Tri thu thập xong đồ vật, đem nồi cùng cái bàn đều đặt lên xe.

- Đi thôi, tiếp tục chạy đi, trước khi trời tối chúng ta cần đến Biên Lâm thị, không thể chậm trễ.

Bùi Ngâm Phong cũng biết đạo lý này, bầu trời tối đen thì phiêu lưu sẽ gia tăng gấp bội, vì thế lập tức lên xe.

Xe lại khởi hành.

- Bọn hắn rốt cục đi rồi.. nếu còn không đi tôi đều bị thèm chết..

Nguyên Tiểu Thiên suy yếu nói.

Hướng Linh Kỳ cũng có chút bứt rứt, bị mùi câu dẫn lên, lương khô trong tay nháy mắt không thơm, cũng may bọn họ rốt cục đi rồi.

Sắc mặt Phong Dị như thường, giống như không bị ảnh hưởng, nhưng đồ vật trong tay vẫn mãi không đưa vào trong miệng.

- Đuổi theo đi.

Hướng Linh Kỳ ai oán nhìn lương khô trong tay, cắn răng bỏ vào trong miệng, sau đó mới lái xe đuổi theo.

Lại khởi hành tốc độ của Nguyễn Ý Tri cũng nhanh hơn, Bùi Ngâm Phong thậm chí không dám nói chuyện, sợ há miệng phải hét lên chói tai.

Bây giờ là giữa trưa, còn vài giờ trời sẽ tối, mà Nguyễn Ý Tri lái xe tốc độ rất nhanh, tuy rằng phía trước gặp tang thi chặn đường, lại gặp chim biến dị tập kích, nhưng cũng không chậm trễ thời gian quá dài, chỉ có thời gian chiến đấu với chim biến dị lâu một chút.

Cho tới tận bây giờ bọn họ đã chạy được 500km, còn hơn 400km cũng đã tới Biên Lâm thị, trước khi trời tối tới được mục đích hẳn là không thành vấn đề.

Nhưng phòng ngừa dọc đường lại xảy ra chuyện, Nguyễn Ý Tri chạy xe với tốc độ nhanh nhất, chỉ còn lưu lại tàn ảnh trên cao tốc.

Cũng may tang thi không cảm thấy mệt, Nguyễn Ý Tri cảm giác trạng thái của mình tốt chưa từng có, mà Bùi Ngâm Phong lúc này cũng đã ngủ thiếp đi.

Chạy thêm mấy chục cây số, cũng không biết đoạn đường phía trước gặp được cái gì, gồ ghề không bằng phẳng, Bùi Ngâm Phong bị xe dằn xóc đánh thức.

- Chuyện gì vậy chuyện gì vậy? Lại có quái vật tới công kích chúng ta sao?

Nguyễn Ý Tri nói:

- Không có việc gì, là mặt đường bị ổ gà.

Bùi Ngâm Phong chợt thả lỏng, lại ngồi phịch xuống ghế, miễn cưỡng thanh tỉnh một giây đầu óc lại hỗn độn, ngay nháy mắt muốn ngủ thì chợt trừng mắt, bật dậy.

- Đúng rồi, tôi nghĩ tới một việc, xe hẳn là sắp hết xăng, lúc tôi từ Biên Lâm thị chạy tới ở trên đường cũng đổ xăng một lần, lúc sau luôn quên gọi người đi đổ xăng, hiện tại còn chạy đường xa như vậy, phỏng chừng sắp hết rồi, phải tìm trạm xăng mới được.

Nguyễn Ý Tri:

- Anh có thể nhớ trễ hơn một chút.

Lúc trước hắn cũng đã phát hiện xe cũng sắp hết xăng. Mà bây giờ hắn vừa lúc đem xe quẹo vào khu phục vụ bên phải.

Nếu hắn không phải thường chú ý tình huống của xe, đợi Bùi Ngâm Phong nhớ tới thì xe cũng đã vượt qua rất xa.

Tên khờ ngốc này!

Bùi Ngâm Phong sờ đầu:

- Nguyên anh anh cũng đã phát hiện..

Hắn cũng không phải cố ý quên, thật sự là có quá nhiều việc xảy ra, nhất thời quên mất mà thôi.

Nguyễn Ý Tri nói:

- Không sao, tôi hiểu.

Bùi Ngâm Phong:

- ?

Hiểu cái gì? Sao cảm thấy là lạ.

Nguyễn Ý Tri đem xe lái vào khu phục vụ.

Có lẽ cách Biên Lâm thị không còn bao xa, khu phục vụ này càng thêm xa hoa, nhưng ngoại trừ có vài chiếc xe bị ném bỏ cũng không còn thấy thứ gì khác. Khác với trong dự đoán, khu phục vụ thật im lặng, không thấy cả ảnh tử của tang thi.

Nguyễn Ý Tri cho xe dừng chỗ đổ xăng, xuống xe nhìn quanh một vòng, trống trải, tạm thời an toàn.

- Bên ngoài hình như không có tang thi, tôi đổ xăng trước.

Nói xong nhanh nhẹn thao tác máy móc, tự đổ xăng.

Xem động tác thuần thục của hắn, Bùi Ngâm Phong ngẩn ngơ.

- Làm sao anh.. thuần thục như vậy?

Vẻ mặt Nguyễn Ý Tri bình tĩnh:

- Bởi vì tôi từng làm kiêm chức việc này.

Bùi Ngâm Phong:

- ?

Sao việc gì anh cũng làm qua đây?

Nguyễn Ý Tri khoát tay:

- Không đáng giá nhắc tới, chỉ là cuộc sống bức bách.

Bùi Ngâm Phong chấn kinh, đây còn gọi là không đáng giá nhắc tới!

Theo hắn xem ra Nguyễn Ý Tri thật thần bí, ban đầu gặp mặt còn chưa có cảm giác gì quá lớn, nhưng càng tiếp xúc càng cảm thấy đối phương không đơn giản, như là lột củ hành tây, lột một tầng lại phát hiện bất ngờ.

Quả thật là hình mẫu toàn năng!

Bùi Ngâm Phong chắc lưỡi, người như vậy chính là hình mẫu của người thành công, đáng tiếc hiện tại cuối thời.

Cũng không đúng, cuối thời cũng không phải không có khả năng cũng là người thành công đi?

Đổ xăng cũng cần chút thời gian, Bùi Ngâm Phong có chút nhàm chán nhìn quanh, thấy tiểu siêu thị nằm trong khu phục vụ.

- Bên kia có một tiểu siêu thị đâu, tôi đi tìm thực vật bỏ lên xe đi.

Nguyễn Ý Tri nghĩ nghĩ vẫn gật đầu:

- Vậy chính anh cẩn thận một chút.

Bùi Ngâm Phong nghe vậy liền sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí xuống xe, nơm nớp lo sợ đi lên phía trước.

Nguyễn Ý Tri:

- !

Bỏ đi.

- Đứa con, con cũng đi, chiếu cố hắn một chút.

Để một mình Bùi Ngâm Phong đi cũng không quá yên tâm, người này cảm giác luôn thật xui xẻo.

Tiểu thiên hổ chậm rãi đuổi theo Bùi Ngâm Phong.

Có tiểu thiên hổ theo bên cạnh, Bùi Ngâm Phong cảm giác mình lại có thể, tâm tình cũng dâng trào lên.

Một người một hổ tiến vào tiểu siêu thị, trong này đồ vật xem như đầy đủ, kệ hàng có chút loạn, nhưng đồ vật vẫn gần như còn nguyên, giống như chưa từng bị lấy đi, không biết có phải do không có ai đi qua hay không.

Hai mắt Bùi Ngâm Phong sáng ngời, tính toán độn một ít thực phẩm tương đối dễ dàng, tỷ như là bánh mì bánh ngọt, còn có ăn vặt có năng lượng cao, bổ sung thể lực thật phương tiện. Kết quả một đường cầm qua, đồ vật quá nhiều thiếu chút nữa rơi rụng xuống đất.

Bùi Ngâm Phong nhìn quanh, sau đó đi tới chỗ thu ngân lấy mấy cái túi lớn, đem đồ vật đổ vào.

Túi chứa đầy thì tạm thời buông xuống, Bùi Ngâm Phong cầm túi rỗng tiếp tục vơ vét, vui vẻ khi lật được một ít đồ ăn tự sôi.

- Lẩu! A a a a a lại vẫn có cái lẩu!

Tiểu thiên hổ:

- !

Nhân loại này thật kỳ quái.

Mỗi dạng đồ vật Bùi Ngâm Phong chỉ lấy một bộ phận, cứ như vậy cũng chứa đầy mấy cái túi.

Tiểu thiên hổ nhìn kệ hàng, nghiêng đầu chỉ chỉ:

- Ngao?

Bùi Ngâm Phong quay đầu xem hắn:

- A, lưu lại đi, vạn nhất mặt sau còn có người đi qua đâu, chỉ bao nhiêu đây cũng đủ cho tôi ăn thật lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play