5.

Buổi trưa, mặt trời đã lên cao, chiếu quá đỉnh đầu, Đào Chi mang chậu nước vào phòng.

Nhìn thấy thùng tắm giữa phòng, nàng bĩu môi giận dỗi:

"Tiểu thư, ban đêm người muốn đi tắm sao không gọi ta? Những ám vệ kia tay chân vụng về, sao có thể cẩn thận bằng ta."

Nàng đặt chậu nước xuống, đi vào phòng, thấy vết nước vương vãi khắp nơi.

"Người nhìn mà xem, mỗi lần đều làm đổ nước ra sàn, nếu không may thân thể người bị nhiễm khí lạnh thì phải làm sao bây giờ?"

Cả đêm Tư Hàn dùng nội lực sưởi ấm cho ta, càng giống như cái lò sưởi, làm sao có thể lạnh được.

Từ nhỏ ta và Đào Chi đã lớn lên cùng nhau, thân thiết như tỷ muội, nhưng ta chưa cho nàng ấy biết về mối quan hệ giữa ta và Tư Hàn.

Ta cười nhẹ trêu nàng: "Ngươi thật biết quan tâm, về sau lập gia đình, nhất định là một chủ mẫu lợi hại."

"Ta mới không lấy chồng!"

Đào Chi tức giận chạy vội tới trước mặt ta, nghiêm mặt nói: "Nô tỳ muốn hầu hạ tiểu thư cả đời, không cần lấy chồng."

Người hầu, nha hoàn của Lan viện cũng không ít, nhưng tâm phúc bên cạnh ta, chỉ có duy nhất Đào Chi.

Ta hơi sững sờ, bên ngoài chợt có hạ nhân bẩm báo, trong phủ có người đưa lễ đến.

"Đây là bánh hoa tươi do phu nhân tự tay làm, mỗi viện đều có một hộp. Biết Đại tiểu thư không thích quá ngọt, phu nhân đặc biệt làm một phần ít ngọt dành cho người."

Do bệnh truyền nhiễm, mẫu thân ta đã qua đời từ năm ta hai tuổi, từ đó về sau Vĩnh An Hầu đã vài chục năm không đi bước nữa, được cả kinh thành khen tấm lòng son sắt thủy chung.

Tay nhận hộp bánh của Đào Chi sững lại, ngạc nhiên lớn tiếng: "Phu nhân?"

Nha hoàn trong phủ ngước lên nhìn ta, lại tiếp tục cúi đầu: "Sáng nay Hầu gia đã chuyển di nương lên làm chính thê."

Ta liếc mắt nhìn sang: "Vậy nên, Nhị muội hiện tại là đích nữ?"

"Đúng vậy."

Ta bật cười nghẹn ngào, giơ tay ra hiệu mọi người lui ra, cùng lúc ra hiệu cho Đào Chi.

Chỉ chốc lát sau, Đào Chi mang theo tin tức trở về.

"Tiểu thư, đã hỏi thăm rõ ràng, ngày hôm trước Nhị tiểu thư chữa khỏi đau đầu cho Hầu gia."

Vĩnh An Hầu vào những ngày âm u, mưa gió lại đau đầu, thái y thăm khám nhiều lần đều không đỡ, cha ta đã phiền não vì điều này nhiều năm.

Đã khỏi hẳn? Ta nhíu mày.

"Ngươi đi mời Nhị tiểu thư, mời nàng đến xem bệnh cho ta."

6.

Bởi vì ta từ nhỏ đã ốm yếu, mẫu thân lại mất sớm nhưng thân phận chính thất vẫn để không nhiều năm. Trong phủ mấy di nương đối xử với ta vì thế mà không mấy tử tế.

Chẳng qua là tại ta yếu ớt, không nhúng tay vào chuyện trong phủ, các nàng kệ ta ở Lan viện, chẳng quan tâm.

Ngoại trừ mấy dịp tế tổ, ngày lễ ngày tết trong nhà tụ hội, ta thật ra rất ít khi gặp các đệ đệ muội muội khác.

Nhưng ta có khả năng gặp một lần là nhớ, và chắc chắn rằng Bạch Dung trong quá khứ hoàn toàn không giống bây giờ.

Mặt mày tươi tắn, ánh mắt linh động, nhẹ nhàng thi lễ, tự nhiên hào phóng gọi: "Tỷ tỷ."

"Nghe nói y thuật của muội vô cùng cao siêu, không biết là từ đâu học được?"

"Khi muội còn nhỏ, ở chân núi Bảo Hoa vô tình gặp một vị tiên y. Muội nhận được mấy cuốn sách về y dược, cũng nhận ngài ấy làm thầy, mấy năm này một mực học tập qua thư."

Chuyện này ta cũng đã cho người tìm kiểu, trong lòng biết nàng ta chuẩn bị kĩ càng, đến giọt nước cũng không lọt, ta cười cười không hỏi thêm nữa.

"Muội qua đây xem giúp ta."

Ta không bỏ lỡ khoảnh khắc khi ngón tay Bạch Dung chạm vào mạch của ta, trong nháy mắt kia, gương mặt nàng đông cứng.

"Thái y nói ta mắc bệnh kì quái, không thể tìm ra nguyên nhân nên không thể nào hốt thuốc đúng bệnh."

Tay còn lại chống cằm, ta thản nhiên nhìn nàng.

"Muội muội, ngươi có thể nhìn ra bệnh gì không?"

Bạch Dung nhíu mày giống như đang nghiêm túc xem bệnh, một lúc lâu sau, nàng thu tay lại.

"Muội muội vô năng, xin tỷ tỷ thứ lỗi."

Ta không chút nào ngoài ý muốn, cũng không dây dưa.

"Vất vả muội muội đi một chuyến, ta không có gì vật quý báu, ta tặng muội chiếc trâm này xem như phí xem bệnh."

Ta cầm lấy hộp gỗ đã chuẩn bị từ trước, nhấc nắp hộp lên đưa cho Bạch Dung.

"Vô công bất thụ lộc, muội......"

Bạch Dung vốn định từ chối, nhưng vừa nhìn thoáng qua đồ vật trong hộp, sắc mặt thay đổi.

Một chiếc trâm bằng ngọc, phía cuối khắc một đóa hoa lan, chạm trổ tinh tế sinh động như thật.

"Trâm ngọc này...... Tỷ tỷ có được đâu?"

7.

Bạch Dung rất nhanh khôi phục lại sắc mặt bình thường, cười nói:

"Muội nhìn trâm ngọc này trạm trổ quả thực xinh đẹp, muốn biết cửa hàng để hôm sau đi dạo một chút."

Ta lắc đầu: "Ta thấy nó ở tiệm cầm đồ, cũng không biết rõ xuất xứ từ cửa hàng nào."

Bạch Dung rũ mắt xuống, im lặng nửa ngày, cuối cùng đưa tay tiếp nhận hộp gỗ.


"Nếu đã vậy, đa tạ tỷ tỷ."

Ta khoát khoát tay để người tiễn nàng ta rời đi.

Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng, ta mới lên tiếng cười khẽ hai lần.

"Đào Chi ngươi cảm thấy Nhị tiểu thư bây giờ như thế nào?"

Đào Chi là người ngay thẳng, không nói điều gì trái lương tâm, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc, không muốn tán dương Bạch Dung, không tình nguyện nói:

"Nhị tiểu thư không bao giờ so sánh được với người”.

"Tiểu thư người ba tuổi biết chữ, năm tuổi biết làm thơ, nếu không phải......"

Nói tới đây, Đào Chi đột nhiên quỳ xuống ngửa đầu nhìn ta, hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nức nở nói:

"Tiểu thư, thân thể của người, thật sự không còn biện pháp nào sao?"

"Nha đầu ngốc."

Bất luận là bệnh gì, đã tồn tại, đều có hi vọng chữa khỏi.

Nhưng mà ta, thật ra không có bệnh gì cả.

Bởi vì không có bệnh, cho nên không thể nào chữa trị, chỉ có thể chờ ch ết.

Ta đưa tay xoa đầu Đào Chi, nhẹ giọng nói: "Mỗi người sống hay chết đều có mệnh cả rồi."

......

Ta chưa từng cho ai xem chiếc trâm ngọc lan vừa rồi, nhưng Bạch Dung tựa như đã từng gặp qua.

Cho nên, khi nàng ta nhận lấy trâm ngọc đó ta đã biết, nàng ta sẽ lợi dụng tốt trâm ngọc đó.

Quả nhiên, ngày thứ ba, trong kinh truyền ra lời đồn đại:

Nhị tiểu thư Vĩnh An Hầu phủ ở bữa tiệc ngắm hoa rơi xuống nước, được Tư Hàn cứu, tất cả tân khách đều chứng kiến dáng vẻ lưu luyến của hai người sau khi lên bờ.

"Nghe nói, bệ hạ cố ý tứ hôn cho hai người."

Đào Chi vừa dứt lời, cửa sương phòng từ bên ngoài bị một cước đá văng.

Giữa thanh thiên bạch nhật, Tư Hàn không giấu giếm một thân u ám, tràn ngập sát khí, xông thẳng vào phòng.

"Bạch Lan, nàng trêu đùa ta?"

Ta giật mình trong giây lát, nghĩ đến ở Lan viện không có hạ nhân đứng trước cửa hầu hạ, lập tức bình tĩnh.

"Đào Chi, ngươi ra ngoài trước đi."

Đến lần thứ hai, Đào Chi đang vô cùng sợ hãi cuối cùng đã lấy lại tinh thần, loạng choạng bước ra khỏi cửa.

Cửa phòng đóng lại, Tư Hàn cũng đúng lúc đi tới trước mặt ta.

Ta nhíu mày: "Ngươi điên rồi?"

"Ta đúng là điên rồi."

Hai mắt Tư Hàn đỏ hoe dị thường, hắn đưa tay bóp lấy cằm ta, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ.

"Ta điên rồi. Biết rõ nàng tính toán ta, ta vẫn không nhịn được nhảy xuống hồ vớt nó lên."

Ta sững sờ, trông thấy hắn giơ bàn tay kia lên, lộ ra trâm ngọc lan được nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đây là món quà Tư Hàn đưa ta vào lễ cập kê.

Từng nhát dao, nét vẽ, đều do hắn tự tay chạm khắc.

"Nàng nói chơi đùa, ta cho rằng nàng cùng thứ muội chơi đùa, không nghĩ tới mục tiêu của nàng lại là ta."

Đầu mũi trâm nhọn đâm vào lòng bàn tay của hắn, máu chảy đầm đìa, giống như giọng nói của hắn:

"Bạch Lan, ta chỉ đồ chơi của nàng, có đúng không?"

8.

Mối quan hệ giữa ta với Tư Hàn ban đầu chỉ là một cuộc giao dịch.

Năm năm trước hắn mới tới Đại Tiên, bị một nhóm công tử con nhà quý tộc trong thành bao vây trong một đình viện đổ nát phía tây thành, nơi hắn bị đánh như một con chó.

Vì bệnh tật, ốm yếu, tại kinh thành ta như một người trong suốt. Không ai biết ta có rất nhiều tiền, nắm trong tay những ám vệ tinh nhuệ không thua kém ám vệ trong cung.

Đình viện đổ nát kia, là một trong những địa điểm liên lạc giữa ta và ám vệ.

Sau khi đám người kia rời đi, ta sai người kéo Tư Hàn đang hấp hối vào phòng.

Mặt mũi bầm dập, trên trán vết máu đã ngưng tụ thành vảy, thoạt nhìn không có chút sức sống nào, chỉ có một đôi mắt hờ hững.

Đã chật vật đến mức này, ánh mắt kia lại phảng phất như tất cả mọi thứ đều không còn liên quan đến hắn, còn lộ ra sự khinh thường với vạn vật thế gian.

"Chúng ta giao dịch? Năm năm."

Không nhớ lúc đó có điều gì thu hút ta, ta bỗng nhiên muốn cứu hắn.

"Tiền và ám vệ của ta đều có thể cho ngươi dùng, năm năm sau tất cả đều là của ngươi."

Tư Hàn ánh mắt chuyển động, cố gắng đứng dậy, mím môi, âm thầm hỏi điều kiện của ta.

Ta khẽ nâng cằm, nhếch miệng cười: "Năm năm này, ngươi là của ta."

Cho đến hôm nay, một lần nữa Tư Hàn lại hỏi, vì sao ngày ấy ta muốn giúp hắn.

Ta mặt mày đạm mạc, hững hờ trả lời: "Cuộc đời thật tẻ nhạt, ta muốn tìm niềm vui thôi."


Tư Hàn tức giận, nặng nề ném ta lên giường.

"Ta sẵn sàng phụng bồi nàng tới cùng."

Hắn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ ra đủ trò trên giường dằn vặt ta đến mất tiếng, mới tạm hài lòng:

"Bạch Lan, nàng không “chơi” được ta đâu."

Cũng chỉ có trên giường, hắn mới có thể chiếm thế thượng phong, ngông cuồng như vậy.

Kỳ hạn năm năm tới gần, Tư Hàn trước mặt ta, sớm đã không còn là con tin chật vật, đáng thương, nghèo túng lúc trước nữa rồi.

"Bạch Lan, giao dịch giữa chúng ta đã chấm dứt."

Ta mím môi, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: "Ngươi muốn phá vỡ ước định?"

Tư hàn cười lạnh, cường ngạnh nhét trâm ngọc nhuốm máu vào trong tay của ta.

"Về sau “chơi” như thế nào, ta quyết định."

Con sói con mà ta nuôi nấng nay đã trưởng thành, mang theo khát máu điên cuồng uy hiếp ngược lại ta.

"Nếu để ta nhìn thấy chiếc trâm này trong tay người khác một lần nữa, ta không ngại công khai cho Đại Tiên đều biết, ta cùng Bạch đại tiểu thư đã sớm tự định ước chung thân."

9.


Sau khi Tư Hàn rời đi, ta ngồi trên ghế quý phi cạnh cửa sổ, dùng ngón tay vuốt v e vết máu trên trâm ngọc.

Năm năm qua, với sự giúp đỡ về tiền bạc cũng như ám vệ của ta, Tư Hàn đã bí mật thu phục rất nhiều người có năng lực về dưới trướng của hắn, thế lực hiện tại có lẽ còn vượt trội hơn ta rất nhiều.

Hắn âm thầm liên lạc với những người ở Hoài quốc, thậm chí ở Hoài quốc cũng có một bộ phận lớn người ủng hộ hắn.

Người bên ngoài không biết, nhưng hơn ai hết ta lại càng rõ ràng, tham vọng của Tư Hàn rất lớn, Đại Tiên không thể trói buộc hắn.

Dù sớm hay muộn, hắn cũng sẽ xây dựng một đế quốc thuộc về hắn, những người đã làm nhục hắn, sẽ sớm phải trả giá dắt.

Còn nữa, cái tên điên này, ai cùng hắn tự định ước chung thân?

Vết máu dính đầy tay, ta đang suy nghĩ miên man, Đào Chi đẩy cửa tiến vào.

Nhìn thấy vết máu trên tay ta, nàng giật mình: "Tiểu thư......"

Ta buông trâm ngọc ra, ra hiệu không có chuyện gì, nàng lúc này mới yên lòng, đi lấy nước để rửa tay cho ta.

Đào Chi hiểu chuyện, không đề cập đến Tư Hàn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lan viện giống như trước đây gió êm sóng lặng, cho đến khi Bạch Dung tới cửa.

"Bệ hạ vốn định tứ hôn cho Tư công tử và đích nữ phủ Vĩnh An Hầu, nhưng Hầu phủ hiện tại có hai đích nữ, tỷ tỷ cảm thấy tràng hôn sự này sẽ rơi xuống trên đầu ai?"

Vừa tới, nàng ta đã đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt không còn đạo đức giả và ấm áp như trước, thay vào đó là dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.

Ta liếc nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Chỉ cần ta muốn, người đó sẽ là ta."

Vẻ mặt Bạch Dung cứng đờ trong chớp mắt.

"Muội muội, ngươi đừng quên, trâm ngọc là ta cho ngươi, mà ta cũng không chỉ có một chiếc trâm."

Ta tiến lại gần nàng, khẽ cười: "Nói cho ta biết lai lịch và mục đích của người, biết đâu ta có thể nhường mối hôn sự này cho ngươi."

10.

Ta đã sớm nhận ra, Bạch Dung không phải là người của thế giới này.

Mục đích của nàng rất rõ ràng, nàng ta đến vì Tư Hàn.

Sắc mặt Bạch Dung thay đổi liên tục, cuối cùng nở nụ cười đầy khiêu khích.

"Không cần ngươi nhường ta, dù sao ngươi cũng sống chẳng được bao lâu nữa, phải không?"

Lần này đến lượt ta sững người.

Từ khi sinh ra ta đã tính được số mệnh của mình, lên năm tuổi biết được bản thân mình không thể sống quá mười tám.

Ta vốn không tin số mệnh, từ nhỏ âm thầm rèn luyện thân thể, nuôi ám vệ, kinh thương, tìm thuốc, vô cùng cẩn thận bảo vệ sức khỏe.

Nhưng không biết đã bao nhiêu lần ta vô duyên vô cớ ngất đi, nôn ra máu, người yếu bất lực, sống dở chết dở......

Ta không thể không ý thức được, ông trời đã viết sẵn số mệnh của ta, không cho phép ta tránh thoát.

Ta cũng không có bao nhiêu tức giận, ta chỉ lựa chọn phóng túng, nuông chiều bản thân, "cứu vớt" con tin yếu ớt, đáng thương như chính bản thân ta.

Tư Hàn đã nhiều lần hỏi ta, vì sao lại là kì hạn năm năm.

Bởi vì hôm nay, năm năm sau, ta cách cái chết không còn xa nữa.

Ta vân đạm phong khinh mỉm cười: "Người chết mới càng có sức nặng hơn, không phải sao?"

Ta nhìn thẳng Bạch Dung, bình tĩnh đến mức tưởng chừng như ta chỉ nói đến một vụ giao dịch bình thường.

"Ngươi muốn chiếm được trái tim của Tư Hàn, nhất định phải vượt qua được cái bóng của ta."

"Nếu như chờ ta chết đi, ngươi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội."

Bạch Dung sững sờ, không dám tin hỏi: "Ngươi muốn giúp ta? Vì sao?"

"Bởi vì......"

Ta nhìn một lượt khắp khuôn mặt của nàng ta:

"Ngươi là hoàng hậu mà ta tự mình chọn cho hắn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play