"Searching of thy wound, I have by hard adventure found mine own." - As You Like It (Act 2, Scene 4)

- --------

Thợ gõ: Dờ

Mấy tuần sau đó, có lẽ do công việc bận rộn nên giáo sư không liên lạc với Văn Địch. Áp lực từ giáo viên hướng dẫn và áp lực từ luận văn khiến cậu chẳng còn thời gian nghĩ ngợi về cuộc hẹn sắp tới, cậu lại trở về với cuộc sống đau khổ của người nghiên cứu khoa học.

Thư viện mới của trường có bàn ghế rất rộng, không gian thoáng đãng, trang hoàng và ánh sáng đều rất dễ chịu, trước mười giờ là chỗ ngồi đã bị cướp hết rồi. Văn Địch tìm thấy một chỗ ngồi trên tầng ba ở phía Đông, cậu ngồi xuống mở máy tính lên, bấm vào kho dữ liệu tạp chí chuyên ngành để xem số mới nhất của Shakespeare Quarterly. Trên trang web, các kết quả nghiên cứu mới nhất và các bài báo được trích dẫn nhiều nhất đều liên quan đến race studies.

Hướng nghiên cứu của cậu là so sánh văn hóa kịch Trung - Anh, đã chệch ra khỏi các chủ đề nóng mấy năm gần đây rồi.

Với mục đích tham khảo các bậc thầy học thuật, Văn Địch bấm vào bài viết "Người Moor: Othello và việc tái tạo chủng tộc trong thời kỳ Phục hưng", cậu lướt xem một lượt rồi chú thích vài chỗ.

Cho dù cậu có ké độ nổi tiếng thì cũng không thể viết ra được áng văn tuyệt vời như thế này.

Cậu tắt trang Shakespeare Quarterly rồi xem mấy bài tài liệu tham khảo trên Asian Theatre Journal. Gần đây cậu đang xây dựng một nghiên cứu so sánh về chuyển thể vượt văn hóa các vở kịch của Shakespeare và Thang Hiển Tổ. Sau bữa trưa, Văn Địch ngồi trên một chiếc ghế dài cứng nhắc, vò đầu bứt tóc, hết gõ lại xóa, cả buổi chiều không viết nổi 500 chữ. Sau khi ăn tối xong, cậu cứ ngẫm mãi về phần mình mới viết, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thiếu logic, đến tối lại xóa sạch 500 chữ vừa viết.

Nhớ lại mấy ngày nay, không tính phần chú thích thì trung bình mỗi ngày cậu chỉ viết được hơn 1000 chữ, lại còn sửa đi sửa lại xóa mất một nửa. Vì tiến độ chậm chạp nên rơi vào trạng thái tiêu cực, bởi trạng thái tiêu cực nên tiến độ chậm chạp. Lại thêm giáo viên hướng dẫn chăn thả, Văn Địch một mình tứ cố vô thân, cậu đau khổ nhớ về tiến sĩ khoa hóa học mới nhảy lầu mấy hôm trước.

Cậu hít một hơi sâu, quyết định ra sân tập để chạy mấy vòng, xem vận động mạnh có khiến cho tế bào não đã chết của cậu nảy ra ý tưởng mới gì hay không.

Đi ra khỏi cổng chung cư, cậu rùng mình một cái, siết chặt áo phao trên người rồi chạy sang sân thể dục ở cạnh cửa Đông Bắc.

Có lẽ vì đại học T yêu cầu nghiêm ngặt về thể chất nên rất nhiều sinh viên ra chạy bộ trên sân thể dục, ai cũng đeo tai nghe, tốp năm tốp ba cùng thở khói trắng. Sân cỏ ở giữa thì đầy những đôi tình nhân thắm thiết, trời rét mướt thế này, cỏ giả đóng cả vụn băng mà cũng ngồi xuống được.

Văn Địch nhìn những khuôn mặt vừa bước vào thế giới của người trưởng thành, cảm thấy hơi ngưỡng mộ. Tuy rằng cậu có yêu đương lúc học đại học nhưng luôn là yêu xa, không có cơ hội cùng ngồi ngắm sao trên sân cỏ. Tuy bây giờ cậu đã có crush mới nhưng quãng thời gian vô lo vô nghĩ ấy đã không thể trở lại được nữa rồi.

Cậu bỏ ba lô vào trong tủ giữ đồ ở góc sân, bắt đầu chạy chậm dọc theo đường tròn. Cậu không thường tập thể dục, chỉ thỉnh thoảng mới chạy bộ một lần. Văn Địch toát mồ hôi, có cảm giác thoải mái như được đả thông kinh mạch.

Làn gió lạnh xung đột với dòng máu nóng trong người, trong một khoảnh khắc, đầu cậu như nhìn thấy pháo hoa. Giống như một cuộn chỉ rối bỗng nhiên tìm được đầu mút, dòng suy tưởng của cậu như một cái kén tằm đang xe tơ. Cậu đang vui vẻ sắp xếp lại ý tưởng thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên cạnh sân cỏ.

Vẫn là cái dáng vẻ bắt mắt ấy - tóc dài chấm vai, nhuộm một màu bất kỳ trong dải cầu vồng, cho dù là đêm tối cũng vô cùng gây chú ý. Nhiệt độ đang dưới 0, không mặc áo phao mà mặc áo choàng đi bốt cao cổ, trên tay là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

Lần nào Văn Địch nhìn thấy cũng nghi ngờ cậu ta muốn biến thành một con sứa phát sáng.

"Tưởng Nam Trạch!" Cơ thể đã giãn gân giãn cốt, tiếng gọi cũng trở nên rõ ràng hơn: "Sao mày lại ở đây?"

Dưới ánh đèn đường thấp thoáng, Văn Địch nhìn thấy thằng bạn cũ cứng đờ người lại.

Phản ứng như vậy chắc chắn là có chuyện gì rồi.

"Mày về nước rồi?" Văn Địch lại gần hỏi: "Quay về lúc nào thế?"

"Mới đây thôi." Tưởng Nam Trạch đút tay vào túi. Giữ thể diện mọi lúc mọi nơi dường như là truyền thống của đám cậu ấm cô chiêu, trời dưới 0 độ mà vẫn cắn răng chịu đựng, không chịu mặc mặc quần giữ nhiệt. Văn Địch run rẩy thay cho cậu ta.

"Bây giờ đâu phải kỳ nghỉ ở nước ngoài," Văn Địch nói: "Còn lâu mới đến Giáng sinh mà."

Tưởng Nam Trạch nheo mắt: "Tao xin nghỉ với giáo sư."

"Cho dù về nước thì mày đến Bắc Kinh làm gì?" Văn Địch hỏi: "Mày không về quê à?"

"Đến Bắc Kinh chơi, tiện thể thăm bạn học." Tưởng Nam Trạch nói: "Có mình mày học đại học T chắc?"

Sau khi vận động thì não hoạt động rất nhạy bén: "Vậy thì tại sao mày không kể cho tao là mày về? Chúng ta vừa trò chuyện mấy ngày trước."

Tưởng Nam Trạch còn đang định kiếm cớ thoái thác, Văn Địch đã móc điện thoại ra để mở Weibo. Tưởng Nam Trạch có một tài khoản Weibo không nhỏ không lớn, thường ngày hay đăng phổ cập khoa học, cuộc sống học tiến sĩ, lúc rảnh Văn Địch cũng sẽ xem qua một chút.

"Định vị của mày đang ở Mỹ." Văn Địch quay màn hình lại chỉ rõ chứng cứ phạm tội: "Mày xuyên qua lõi trái đất để dịch chuyển đến đây à?"

Nếu muốn giữ định vị ở nước ngoài thì phải luôn bật VPN. Điều đó có nghĩa là cậu ta cố tình gây hiểu lầm.

Bị vạch trần lời nói dối, Tưởng Nam Trạch hơi ngại ngùng nhưng bình tĩnh lại rất nhanh. Cậu ta bình thản nhìn tòa nhà ký túc xá ở phía xa.

"Xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt của Văn Địch rất nghiêm túc, bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi hoảng sợ.

Tưởng Nam Trạch giải thích đơn giản: "Tao thôi học rồi."

Câu nói này như một tia sét đánh xuống mặt đất khiến cho Văn Địch chấn động: "Cái gì?"

Tưởng Nam Trạch ngẩng đầu nhìn bầu trời lác đác vài ngôi sao, cái dáng vẻ người suy tưởng này không hợp với cậu ta chút nào, "Hết cách rồi. Không có thành tựu, đổi đề tài nghiên cứu cũng không có thu hoạch," Tưởng Nam Trạch nói: "Lúc vừa bắt đầu học tiến sĩ thì hăng hái nhiệt huyết lắm, gặp phải khó khăn cũng sẽ đứng dậy ngay để tiến lên phía trước. Còn bây giờ..." Cậu ta mỉm cười, "Lúc ấy tao cứ nghĩ là chỉ cần cố gắng, chỉ cần bền chí thì chuyện gì cũng làm được. Nhưng bây giờ nghĩ lại, mày cứ gõ bừa vào tảng đá, cho dù gõ mười nghìn năm đi nữa thì có điêu khắc ra được một bức tượng đẹp hay không?"

Văn Địch bỗng nhiên cảm thấy ngực đau nhói. Vết thương dưới đáy lòng đột nhiên nứt ra, cảm giác sợ hãi giấu nhẹm bao nhiêu năm cứ vậy mà bị vạch trần trước ánh sáng.

"Thực sự không thể tiếp tục được nữa," Tưởng Nam Trạch nói: "Tao rất muốn quay lại bốn năm trước để đi tìm bản thân đang liên hệ với giáo sư, sau đó bảo mình rằng đừng tới đây. Nhưng đã muộn rồi, quá muộn rồi. 23 đến 26 tuổi, bốn năm quý giá nhất đã hoàn toàn bị dùng sai chỗ, cố gắng sai phương hướng."

Văn Địch nhìn cậu ta, hai má tê rần vì rét buốt: "Ai mà chẳng vậy?" Cậu thở dài: "Nhưng mày đã học tiến sĩ năm tư rồi..."

Những gì đã bỏ ra quá quý giá để có thể vứt bỏ.

"Tìm một hướng nghiên cứu dễ viết luận văn rồi viết cố để tốt nghiệp thôi." Văn Địch nói.

Tưởng Nam Trạch không có ý kiến, chỉ cười nói: "Tạm thời tao không muốn quay về phòng thí nghiệm." Cậu ta nói: "Tao cần yên tĩnh một thời gian, suy nghĩ lại xem nghiên cứu có phải là thứ tao muốn làm hay không."

Văn Địch nhìn cậu ta rồi thốt ra một câu: "Đó là trường Princeton..."

Bao nhiêu người giẫm đạp lên nhau, chăm chỉ cày cuốc, liều mạng ba đời mong được vào đó, lẽ nào nói bỏ học là bỏ học luôn?

Tưởng Nam Trạch nhún vai không nói gì.

Văn Địch nghĩ một lát rồi không khuyên nhủ nữa, không đến bước đường cùng thì ai lại bỏ học năm tư tiến sĩ?

"Sao mày không nói sớm với tao?" Văn Địch hỏi: "Tao còn tưởng mày đang sống rất tốt."

Dạo trước nói chuyện với nhau, Tưởng Nam Trạch không hề có phản ứng khác lạ, còn đùa giỡn như bình thường. Lúc ấy Văn Địch có nhắc đến đề tài nghiên cứu của cậu ta, cậu ta còn tỏ ra nhiệt tình y như bốn năm về trước.

"Lúc ấy tao đã bình tâm lại rồi," Tưởng Nam Trạch nói: "Trước khi về nước tâm trạng không tốt lắm, nhưng sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm và tĩnh dưỡng một tháng thì ổn hơn rồi."

Mùa đông đứng lâu, chân cũng như đóng băng. Bọn họ nói chuyện một lúc thì cùng nhau đi dạo trên sân thể dục một cách ăn ý. Trăm ngàn cảm xúc đè nặng lên ngực Văn Địch, cuối cùng cậu chỉ than một câu: "Tao cứ tưởng mày sẽ không sao."

Dù là đại học T thì cũng chỉ có một vài sinh viên ưu tú mới được đi Princeton. Lúc tốt nghiệp đại học, Tưởng Nam Trạch đứng hạng hai, có nhiệt huyết, có ý tưởng, có đầu óc, có mục tiêu rõ ràng, từ năm nhất đã hướng tới nghiên cứu khoa học - đó là kiểu người mà Văn Địch ngưỡng mộ nhất.

Cậu cứ nghĩ là Tưởng Nam Trạch sẽ ổn thôi.

"Mày đánh giá tao cao quá." Tưởng Nam Trạch nói.

Người thường ngày hay tự đề cao bản thân nay lại trở nên khiêm tốn, Văn Địch chỉ cảm thấy xót lòng.

"Nhà mày có biết không?" Văn Địch hỏi: "Họ có hiểu cho mày không?"

Văn Địch tự nhận rằng mình có bố mẹ tốt nhất thế giới, nhưng dù vậy, nếu cậu bảo rằng muốn bỏ học thì bố mẹ cậu cũng chẳng chấp nhận dễ dàng được. Đó mới chỉ là đại học T, còn đây là đại học Princeton.

Học tập gặp trắc trở, tương lai mịt mờ, đời người rơi xuống đáy vực, trạng thái tinh thần gần như sụp đổ, sự ép buộc đến từ cha mẹ có thể khiến người ta đi đến bước đường cùng. Văn Địch đã nghe quá chuyện câu chuyện đáng sợ như vậy rồi.

"Không."

"Thật sao?"

"Họ không cho tao ăn bạt tai và bảo tao tự hủy hoại tương lai hay bảo tao khiến họ thất vọng," Tưởng Nam Trạch nói: "Tao còn không gặp họ ấy."

Văn Địch im lặng.

"Tao ra khỏi phòng thí nghiệm, cầm giấy thôi học gọi điện cho họ, bảo rằng tao muốn bỏ học. Sau đó mẹ tao bảo bà ấy lại sắp kết hôn rồi, chuyển sang sống ở Canada. Bố tao thì bảo là dạo này kinh tế trì trệ, tình hình chung rất khó khăn."

Họ không hề nhắc câu nào tới Tưởng Nam Trạch.

Hóa ra là vậy, Văn Địch nghĩ.

Bảo sao... bảo sao mà Thomas lại xuất hiện.

Bỗng dưng Văn Địch rất muốn ôm cậu ta: "Bây giờ mày đang ở đâu?"

"Tao thuê một căn hộ ở chung cư bên cạnh trường," Tưởng Nam Trạch nói: "Mày không phải lo vấn đề kinh tế, phí sinh hoạt của tao còn nhiều lắm."

Sinh hoạt không có vấn đề, nhưng tâm lý có vấn đề. Đành rằng Tưởng Nam Trạch nói là cậu ta đã bình tâm lại rồi, thế nhưng cậu tiến sĩ khoa hóa học kia cũng rất bình thường ngay trước khi nhảy lầu.

"Nếu mày muốn tìm ai đó để trò chuyện thì gọi tao bất cứ lúc nào cũng được." Văn Địch nói: "Tao vẫn đang đi học, thời gian linh hoạt lắm."

Tưởng Nam Trạch nhìn Văn Địch một lát, lấy khuỷu tay huých cậu, sau đó đút tay vào trong túi: "Tao không sao thật mà, đừng căng thẳng. Mày lo chuyện của mày trước đi, đang theo đuổi người ta phải không?"

"Người yêu làm sao quan trọng bằng bạn bè được." Văn Địch nói.

"Mày nói thì hay lắm." Tưởng Nam Trạch nói: "Được rồi, mày để tao yên tĩnh một mình là được. Nếu mày thật sự lo lắng tao không sống nổi thì cuối tuần đến chơi chỗ tao đi, vừa lúc tao muốn tặng mày một món quà."

"Đang yên đang lành lại tặng quà?"

Tưởng Nam Trạch vỗ vai cậu: "Bí mật."

Nói xong, thằng bạn học cũ đeo tai nghe lên rồi tiếp tục chạy trong gió lạnh. Văn Địch nhìn theo bóng lưng của cậu ta, cảm xúc không rõ ràng.

Nhưng mà, dù gì cậu cũng là người ngoài cuộc, không tiện đánh giá ảnh hưởng thực tế của chuyện này. Ngẫm nghĩ một lát, cậu quyết định cuối tuần này sẽ đến thăm nó.

Người nghiên cứu khoa học có tương lai xán lạn nhất bên cạnh Văn Địch đã thất bại, khiến cho cậu cảm nhận được khủng hoảng môi hở răng lạnh, xót thương cho người cùng cảnh ngộ. Trên đường về nhà, Văn Địch tiếp tục chải chuốt logic mà mình vừa mới nghiền ngẫm, sau khi xác định không có vấn đề gì thì thở ra một làn khói trắng như trút được gánh nặng.

Văn Địch đứng trên đường để phủi áo phao. Trường học và cổng chung cư cách nhau một con đường lớn, lần nào cậu quay về cũng đúng lúc đèn đỏ, cậu cảm thấy nhất định là do một vị thần linh nào đó đang bất mãn với mình. Gió lạnh rít gào, khóa áo kéo lên hết cỡ mà khí lạnh vẫn chui vào trong cổ. Cậu đội mũ áo phao lên đầu, hai tai hơi ấm lên một chút nhưng mặt vẫn đông lạnh tê tái - Văn Địch không chịu được lạnh, hai tay đút vào túi áo mà vẫn run cầm cập.

Đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Văn Địch giật mình, hắt xì một cái rồi bịt mũi, móc điện thoại ra để bấm nghe.

Tên khốn nào vô ý vô tứ thế không biết.

"Buổi tối tốt lành," Giọng nói của bạn trai cũ.

Văn Địch trợn trắng mắt. Quả nhiên là tên bất lịch sự này, gọi điện thoại mà không biết chọn lúc cậu vào trong phòng ấm áp rồi hãy gọi à.

"Không ngờ anh sẽ gọi phải không?"

"Tôi không rảnh," Văn Địch xốc lại ba lô: "Tắt đây."

"Lần trước em làm anh thành ra như vậy mà anh vẫn gọi tới," Hà Văn Hiên nói: "Cho anh một cơ hội để nói chuyện đi."

Đèn xanh đã sáng, Văn Địch cất bước về chung cư. Tuy Hà Thanh Uyển đã cũ nát nhưng vành đai xanh rất đẹp. Đường đi vào công viên nhỏ ở trung tâm được lót bằng đá cuội, mấy gốc cây thường xanh vẫn um tùm tươi tốt vào mùa Đông, tán cây chìa ra che lên bóng người. Cậu khoanh tay đi theo lối nhỏ, sách vở và máy tính trong ba lô nặng trĩu, tay chân thì lạnh toát. Cậu mong cuộc đối thoại này sẽ mau chóng kết thúc.

Văn Địch cố gắng không để tiếng răng kêu lập cập ảnh hưởng tới giọng nói nghiêm túc: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không có hứng thú quay lại, anh không hiểu chỗ nào? Tôi nhớ anh học giỏi Văn lắm mà."

Hà Văn Hiên thở dài, hắn ta rất giỏi dùng vẻ mặt và giọng điệu hối hận để khơi dậy lòng cảm thông, Văn Địch bỗng nhớ về ngày nhận được thư trúng tuyển.

Quả nhiên, giọng nói của Hà Văn Hiên vừa mệt mỏi vừa đau xót: "Lúc trước đều là lỗi của anh," Hắn ta nói: "Cho anh một cơ hội để bù đắp cho em đi, nhất định anh sẽ..."

"Không cần thiết," Văn Địch nói: "Đời người đâu phải là một trận đấu bóng, hiệp trước anh gây sai lầm, hiệp sau làm tốt là gỡ gạc lại được. Tôi chưa bao giờ tin vào chữ bù đắp."

Một lúc lâu sau, Hà Văn Hiên nói với giọng tiếc nuối: "Trước đây em không như thế này."

Văn Địch nhớ lại quá khứ không khác gì tiểu thuyết máu chó ấy, nổi cả da gà. Sao tên này vẫn chưa thoát khỏi cái tư tưởng thái tử hão huyền ấy vậy?

"Lúc trước dù anh có làm gì thì em cũng ủng hộ anh, bao dung anh..."

"Việc đó chẳng liên quan gì đến anh cả," Văn Địch nói: "Tôi làm vậy vì tôi thích anh. Bây giờ tình cảm ấy đã tiêu hao hết rồi, làm ơn đừng nhắc lại nữa."

"Anh không tin," Hà Văn Hiên nói, "Chúng ta có tình cảm bao nhiêu năm như vậy, nói hao hết là hao hết ngay sao?"

Rốt cuộc tên này có nghe hiểu tiếng người không vậy! Vừa nói là lỗi của mình, vừa cảm thấy tình cảm vẫn chưa tiêu hao hết, kiểm điểm bản thân không hề chân thành chút nào, "Tôi nói này," Văn Địch thở dài: "Anh cũng đâu có thích tôi đến thế, đừng ra vẻ tình sâu nghĩa nặng nữa."

Hà Văn Hiên nhíu mày: "Sao em lại nói thế? Anh vẫn luôn yêu em, chỉ là trước đây anh không nhận ra điều đó. Anh tìm số điện thoại của em như một kẻ điên, vượt ngàn cây số về nước đến gặp em, đứng trong gió lạnh để chờ em, tất cả những điều đó không chứng minh được gì sao?"

Văn Địch im lặng nhìn hắn ta, lá rụng xuống chạm vào chân cậu rồi tích tụ trên cái nắp cống cũ, chúng đang run rẩy trong cơn gió lạnh.

Lúc cất tiếng một lần nữa, giọng nói của cậu chứa đựng đầy giận dữ.

"Bây giờ đến cả trẻ con mẫu giáo còn biết mình thích ai, một tên đã thành gia lập nghiệp như anh mà vẫn còn chơi trò "yêu mà không tự biết" với tôi à?" Lửa giận của Văn Địch bốc lên đầu, "Trước đây anh sỉ nhục nhân cách của tôi, bây giờ sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi!"

Tên này ỷ đang ở đầu bên kia của điện thoại nên được đảm bảo an toàn, dám nói xằng nói bậy!

Hà Văn Hiên im lặng một lát không phản bác, chỉ nói: "Anh chỉ biết rằng anh thích em, anh sẽ không từ bỏ thứ mà mình thích."

Văn Địch vò đầu bứt tóc, lửa giận bập bùng trong cổ họng, cậu kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu: "Đồ thần kinh."

Không biết dạo này tên kia trúng tà gì mà cứ nhắn tin gọi điện không thôi. Thời tiết rét mướt thế này mà còn phải cãi cọ, Văn Địch lại thầm chửi thề trong lòng.

Đi lên cầu thang, cậu cảm thấy cổ đã lạnh cóng. Văn Địch xoa cái gáy lạnh băng, giống như một giọt nước rơi vào trong biển ký ức, cuối cùng cậu cũng nhớ ra vị giáo sư đứt liên lạc bấy lâu.

Cậu bấm vào Wechat bắt đầu hỏi tội: [Giáo sư, Bắc Kinh sắp âm 10 độ rồi, tính lúc nào trả lại khăn cho em?]

Bên kia trả lời rất nhanh: [Hai tuần này tôi đang ở Nevada.]

Quả nhiên lại ra nước ngoài để giao lưu rồi. Văn Địch vừa định bảo "vậy thì nói chuyện sau", bên kia đã gửi một liên kết Taobao. Mở ra xem, là một cái khăn quàng cổ giống y như đúc.

Biên Thành: [Tôi sẽ mua lại cái khác.]

Trời đất ơi, ai cần khăn quàng cổ! Cậu có nghèo đi nữa thì cũng không đến nỗi không có 20 tệ để tiêu!

Văn Địch: [Thôi đừng, bên đó chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, thầy giữ lại mà quấn cổ.]

Sau đó Biên Thành gửi sang hai tấm hình.

Giáo sư gửi hình ảnh á? Văn Địch bấm vào xem, là ảnh chụp phong cảnh, xem góc chụp thì có vẻ như được chụp từ trên máy bay trực thăng. Khe núi màu đỏ trong ảnh trải dài khắp lục địa, nham thạch hai bên có dấu vết của sự biến dạng vỏ trái đất. Bầu trời xanh, nền đất vàng, con đường quốc lộ, vách đá dựng đứng - phong cảnh miền Tây nước Mỹ bỗng tràn ngập tầm mắt.

Văn Địch hùa theo: [Đẹp quá.]

Bên kia "đang nhập" rất lâu, hết sửa lại xóa, hết xóa lại sửa, khiến cho tiến sĩ đứng trong gió lạnh sốt hết cả ruột.

Khi Văn Địch về tới gần cửa Hà Thanh Uyển, bên kia mới rặn ra một câu: [Chỉ đẹp thôi sao? Không có cảm nghĩ gì khác?]

Khen đẹp còn chưa đủ à? Khen ảnh chụp phong cảnh mà cũng yêu cầu cao đến vậy sao?

Văn Địch không hiểu gì cả, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi gửi một câu: [Nếu như sau này được đến thăm chỗ đó thì tốt quá.]

Biên Thành: [Có phải cậu từng bị tai nạn giao thông không?]

Sao đang yên đang lành lại trù ẻo người khác vậy? Văn Địch: [Tuy em nghèo thật nhưng không thảm thiết đến mức ấy.]

Biên Thành: [Cậu là người đa nhân cách? Mỗi nhân cách chỉ giữ lại được ký ức của bản thân?]

Mặt Văn Địch càng lúc càng méo mó: [Giáo sư định đổi nghề viết truyện à?]

Một lát sau, bên kia nói: [Xin lỗi, đừng để ý đến lời nói của tôi. Hội nghị sắp bắt đầu rồi, gặp lại sau.]

Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.

Kinh dị quá, Văn Địch nghĩ, hôm nay thế giới có bug gì à? Sao mà ai cũng như bị đoạt xá ấy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play