"Ay, sir. Where lies that? If 'twere a kibe; Twould put me to my slipper. But I feel not; This deity in my bosom. Twenty consciences, That stand 'twixt me and Milan, candied be they; And melt ere they molest!" - The Tempest (Act 2, Scene 1)
"À vâng thưa ông, lương tâm của tôi ở đâu ấy nhỉ? Giả như nó là một cục mụn rộp dưới gót chân, vậy thì có lẽ nó sẽ hại tôi không thể xỏ giày. Nhưng tôi cho rằng tôi chẳng có thứ "lương tâm" cao cả như thế đâu. Ngay cả khi có hai mươi lương tâm đang cắn rứt đứng giữa tôi và công tước Milan, tôi sẽ vo viên chúng thành những viên kẹo và đun chảy trước khi chúng làm phiền tôi!"
----------
Thợ gõ: Dờ
Một tuần trôi qua, cuộc họp tuần sắp tới gần mà tên khốn thông minh đẹp trai kia vẫn bặt vô âm tín. Cuộc gọi Wechat, tin nhắn, điện thoại đều yên lặng. Văn Địch đành phải tiếp tục chịu đựng sự hành hạ của giáo viên hướng dẫn trong cái cuộc đời cô đơn không có sự an ủi.
Cuộc họp nhóm diễn ra ở phòng hội nghị của khoa văn, mỗi người đều làm PPT đơn giản để tổng kết tiến trình công việc một tuần qua, báo cáo về những trích yếu luận văn mà mình đã xem. Sau đó là thời gian phê bình của giáo viên hướng dẫn.
Đại khái là do trượt vòng xét duyệt giáo sư cao cấp, lão Lưu có bực trong người nên quay về hành hạ học sinh của mình, hôm nay sức công kích của ông ta vô cùng mạnh. Từ lúc Văn Địch khái quát về tài liệu lịch sử là ông ta đã bắt đầu bắt bẻ, đầu tiên là chỉ trích tính sáng tạo, sau đó là chê bai cậu không biết tổng hợp quan điểm, sau đó là than thở cậu không có kế hoạch, đã năm tư tiến sĩ rồi mà chưa có bài nào được đăng tạp chí C.
"Nhưng mà," Lão Lưu nói với cậu: "Có lẽ trình độ của cậu chỉ tới đây thôi."
Kể từ khi bắt đầu học tiến sĩ, đây là lần thứ 1001 Văn Địch muốn từ bỏ kiếp sống học thuật.
Cậu đã mài giũa bốn năm và trở nên lì lợm cứng đầu, chẳng quan tâm đến lời châm chọc của giáo sư nữa. Thế nhưng không ngờ bây giờ lại cảm thấy đè nén tới mức không thở nổi.
Cảm giác nghẹt thở tuyệt vọng giống như chìm vào biển sâu. Cậu ép mình phải hít thở, nhớ lại những ký ức tươi đẹp, sự an ủi của mẹ. Vất vả lắm mới có thể trồi lên khỏi mặt nước, vừa mới hít được một hơi thì cô bé khóa dưới đã kết nối màn hình lớn chuẩn bị báo cáo.
Cậu lập tức bị đá xuống dưới.
Đàn em nghiên cứu về sự biến động giới tính và quyền lực trong các vở kịch của Shakespeare, cũng như sự phát triển nhân vật của các vai nữ. Bài luận văn mới nhất của cô bé là: "Những người phụ nữ độc thân trong kịch của Shakespeare: Niềm tin, nghi ngờ và khám phá cơ thể." - được đăng trên tạp chí hàng đầu trong lĩnh vực này, Shakespeare Quarterly.
Đúng là sự chênh lệch của thế giới.
Hiếm lắm mới thấy lão Lưu tỏ ý khen ngợi, Văn Địch còn tưởng rằng dù cho Shakespeare chuyển kiếp giúp cậu viết luận văn thì vẫn không thể khiến ông ta hài lòng chứ.
Văn Địch sờ tay lên bàn phím, thẫn thờ nhìn khuôn viên trường ngoài cửa sổ. Có lẽ cậu thật sự không phù hợp với việc nghiên cứu văn học, nhưng đã học tiến sĩ rồi, đâm lao phải theo lao, quay đầu cũng quá muộn.
Họp xong, ngoại trừ cô bé cống hiến bài đăng trên tạp chí hàng đầu cho giáo sư kia, tất cả mọi người đều rút lui trong lặng thầm. Ai cũng cụp hết cả tai xuống, quanh người tỏa ra hơi thở u ám suy sụp. Văn Địch xuống cầu thang cùng cậu đàn em tiến sĩ năm hai, bắt đầu nói xấu giáo sư như thường lệ. Năm ngoái họ giúp lão Lưu viết bài chuyên ngành nên cùng bị bóc lột suốt hơn ba tháng, từ đó trở thành bạn bè sống chết có nhau. Cậu đàn em này là thủ lĩnh osin chuyên làm việc vặt trong nhóm, cậu chàng với Văn Địch là anh em chung hoạn nạn, phê bình giáo sư sau khi họp xong là tiết mục xả stress không thể thiếu của cuộc sống hàng ngày.
Nhưng hôm nay người anh em này không có lòng căm thù kẻ địch như Văn Địch, vừa mở miệng ra đã thấy sét đánh ngang tai: "Anh, em sắp đi rồi."
Văn Địch sững người: "Cái gì?"
"Em đã nộp đơn thôi học rồi," Đàn em nói: "Đây là cuộc họp tuần cuối cùng của em."
"Vậy... cậu đi đâu?"
"Em đã liên hệ được với một giáo sư ở đại học Zürich, ông ấy đồng ý nhận em rồi."
Thôi học để học lại là một việc cần rất nhiều quyết tâm. Thứ nhất là cần phải battle với giáo sư để thả người, thứ hai là liên hệ với giáo viên hướng dẫn mới. Trong cùng một lĩnh vực thì các giáo sư đều quen nhau, tìm được một người đồng ý thu nhận là việc rất khó. Hơn nữa nếu đổi người hướng dẫn mới thì khả năng cao phải học lại từ đầu, tất cả thời gian đã bỏ ra đều đổ sông đổ biển.
"Em cứ coi như mình lãng phí một năm. Anh à, anh cũng suy nghĩ lại xem, nếu không tìm được người hướng dẫn trong nước thì ra nước ngoài," Đàn em nói: "Ở lại chỗ này, ngoài việc nghe ông ta nói năng nhảm nhí thì học được cái gì. Ông ta còn suốt ngày bắt bẻ chúng ta, bài chuyên ngành của chính ông ta bị biên tập bắt lỗi bao nhiêu lần rồi?"
Văn Địch thở dài: "Anh mày làm gì có tiền ra nước ngoài."
Đúng là bố mẹ cậu tích được chút tiền, nhưng đó là tiền mà họ thức khuya dậy sớm mới kiếm được, hơn nữa còn phải để dành dưỡng lão. Cậu không thể tăng thêm áp lực không đáng có cho gia đình: "Với lại chú mày mới học hơn một năm, anh học bốn năm rồi, sao có thể bỏ ngang được."
Người ta học xong đại học chính quy ra kiếm tiền ngay, còn cậu phải học đến năm 27 tuổi đã là quá đáng lắm rồi, lại còn thôi học để học lại?
Sai lầm rồi thì chấp nhận, sai lầm vẫn phải bước tiếp.
Cậu nói một câu "chúc mừng" với đàn em nhưng trong lòng dày đặc mây đen. Osin đi mất rồi, tổng số lượng việc vặt vẫn không đổi, sau này cậu sẽ bị bóc lột càng nghiêm trọng hơn. Văn Địch tự dưng nhớ tới vị giáo sư một tuần nay không liên lạc, đám mây đen trong lòng bắt đầu có sấm chớp và bắt đầu đổ mưa.
Cuộc sống đúng là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai. Học tập và tình cảm đều là hy vọng quá xa vời, chẳng có một kẽ hở nào cho cậu thở. Từ lúc cậu cho số điện thoại thì đã một tuần trôi qua rồi. Tuần vừa rồi, cậu đã nhận ba cuộc điện thoại rác: chào bán bất động sản, cho vay tiền và quảng cáo lớp bổ túc. Ngoài ra còn có một cuộc nhầm số và một cuộc gọi lừa đảo.
Mỗi số điện thoại mới gọi đến đều là một bong bóng bị tan vỡ.
Văn Địch lại thở dài, tạm biệt đàn em xong thì nhìn cậu ta lên thuyền rồi căng buồm đi tìm kiếm tự do. Còn cậu thì đứng tại chỗ với tấm thân ướt đẫm.
Từ nhỏ cậu đã mang thể chất xui xẻo, nguyện vọng đại học thất bại, tuyển dụng mùa thu trục trặc, giẫm phải bãi mìn giáo viên hướng dẫn, tình đầu là trai tồi. Cậu xui xẻo 26 năm rồi, chẳng lẽ không thể cho cậu một tia hy vọng sao?
Cậu khoanh tay, thả bước đầy chán nản dưới tán cây. Buổi trưa ngày thứ Bảy, khuôn viên trường không có không khí vội vã như thường ngày, những khuôn mặt trẻ măng nối đuôi nhau rời khỏi thư viện, tách nhau ra ở ngã rẽ rồi tiến về những căng tin khác nhau.
Giữa những hình bóng đan xen vào nhau ấy, một gương mặt quen thuộc thoáng lướt qua. Văn Địch đứng đơ tại chỗ, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì dơ dự một lát rồi mới quyết định chạy về phía người đó.
Cuộc sống đã giày vò đến mức này, muốn đào bới một chút cảm giác hạnh phúc thì phải tự mình ra tay đúng không?
Bầu không khí hậm hực áp suất thấp đã biến thành nhiệt huyết sôi sục và xông thẳng lên não, khiến cho Văn Địch phấn chấn một cách kỳ lạ. Cậu đi xuyên qua đám đông, đi một nửa vòng tròn rồi dừng lại trước mặt người đó, "Giáo sư," Cậu chất vấn đầy đanh thép: "Sao thầy không tìm em để đòi nợ?"
Biên Thành nhìn thấy cậu, không hề ngạc nhiên chút nào, nhưng người đứng cạnh anh thì có biểu cảm rất hứng thú. Người đó hơi nheo mắt lại để đánh giá Văn Địch, giống như là chưa từng thấy con nợ nào lại hùng hồn tự nộp nợ như thế này.
Văn Địch thấy người đó rất quen, sau khi đào bới trong trí nhớ thì lập tức nhớ ra đây là người bạn diễn sâu đã hắt nước vào mặt Biên Thành ngày hôm ấy.
Chết dở, sơ suất quá, không chú ý có người khác đang đứng cạnh giáo sư.
Văn Địch gãi mũi đầy ngại ngùng. Chặn đường giáo sư là một chuyện, có người đứng xem lại là chuyện khác. Tiến sĩ khoa ngoại ngữ đến tìm giáo sư toán học, nhìn thế nào cũng không giống một cuộc giao lưu học thuật bình thường.
Cậu có thể mường tượng ra viễn cảnh cả thiên hạ này đều biết cậu theo đuổi giáo sư khoa khác rồi.
Văn Địch đang định tìm cớ rút lui, đáng tiếc là người bạn diễn sâu kia không cho cậu cơ hội ấy, "Không giới thiệu một chút sao?" Anh ta cười híp mắt nhìn Biên Thành.
Dường như là Biên Thành cảm thấy không cần thiết nhưng vẫn làm tròn nghĩa vụ của người trung gian: "Đây là Văn Địch, dưới ông hai khóa, tiến sĩ khoa ngoại ngữ."
"Nam sinh khoa ngoại ngữ à, hiếm thật đấy." Người đó vừa cười vừa chìa tay với Văn Địch, không đợi Biên Thành giới thiệu mình, anh ta tự nói luôn: "Tống Vũ Trì, lớp số 4 khoa kỹ thuật nhiệt."
Văn Địch bắt tay một cách bị động, không biết nên tỏ thái độ gì cho phải.
Tống Vũ Trì nhìn cậu, giọng điệu hiền từ kèm theo một chút thương xót: "Tim của cậu có khỏe không?"
Một đàn anh khóa trên chưa từng gặp mặt giờ đây lại hỏi thăm sức khỏe của cậu, Văn Địch không hiểu gì cả: "Vẫn khỏe ạ."
"Gan với phổi thì sao? Có bị nóng trong người không?"
"Một chút?"
Tống Vũ Trì liếc nhìn Biên Thành rồi rút tay lại: "Vậy thì hơi phiền toái rồi."
Đầu Văn Địch toàn là dấu chấm hỏi. Tống Vũ Trì không nán lại trong tình cảnh quái dị này quá lâu, anh ta nhìn đồng hồ rồi vẫy tay với Biên Thành: "Chiều nay còn một buổi tuyển dụng song phương [1], tôi phải về chuẩn bị hồ sơ, tạm biệt."
[1] 双选会: Tuyển dụng song phương tức là một quá trình lựa chọn lẫn nhau giữa sinh viên tốt nghiệp và doanh nghiệp, chỉ khi cả hai bên đồng ý thì thỏa thuận ba bên mới được ký kết.
Anh ta lại nở một nụ cười với Văn Địch - thần bí, trêu ghẹo, hàm ý sâu xa... sau đó bỏ lại một đống câu hỏi và chạy mất dạng.
Văn Địch nhìn theo bóng lưng của anh ta, cảm giác hoang mang dần trào dâng đã dẹp nỗi bực dọc và buồn rầu sang một bên.
Cảm giác ngứa ngáy tim gan này quá khó chịu, Văn Địch lắc đầu để quay về chủ đề chính. Cậu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt để chất vấn Biên Thành - người đã bị đẩy ra khỏi cuộc trò chuyện vừa rồi.
Biên Thành nhìn cậu rất lâu, lâu tới mức cậu cho rằng trí nhớ của mình đã bị trục trặc, tối hôm ấy chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Sau đó Biên Thành lấy điện thoại ra, bấm vào danh bạ rồi quay màn hình lại cho cậu xem: "Số điện thoại cậu nhập vào là số sai."
"Sao có thể..." Văn Địch nói một nửa thì phanh lưỡi gấp.
Dưới cái nắng chói mắt, độ sáng màn hình kéo lên mức cao nhất, hiện thị rõ ràng lỗi sai: Cậu gõ lộn số thứ năm và thứ sáu của số điện thoại.
Cái bẫy thường gặp khi gõ phím bằng hai tay.
Văn Địch tuyệt vọng nhắm mắt lại, muốn quay về tối ngày hôm đó để nhấn quả óc mờ mắt vì trai xuống cống.
Sai sót ngu độn đến mức nào, giống như cậu đã vô số lần viết nhầm khoảng đóng và khoảng mở trong toán học, khiến cho cậu phải chuyển từ khoa tự nhiên sang khoa xã hội, khiến cho cậu mất đi cơ hội gặp lại người mình thầm mến.
Đôi mắt hạnh nhìn sang phía căng tin một cách chột dạ. Thấy cậu không có phản ứng gì, Biên Thành hỏi: "Không phải muốn tôi đòi nợ hay sao? Hay là không định trả lại?"
Văn Địch hít một hơi sâu, rút điện thoại trong tay Biên Thành rồi nhập số lại một lần nữa. Sau khi kiểm tra hai lần, cậu trả lại cho anh.
Biên Thành nhìn màn hình một lát rồi đưa điện thoại lên bên tai.
Chiếc iphone trong tay Văn Địch rung lên, cậu vội vàng ấn nghe máy.
"Xem ra lần này đúng rồi." Biên Thành nói.
Văn Địch muốn xông vào mộ cổ trong trung tâm nghiên cứu văn vật cách đó 500 mét và nằm xuống đó mãi mãi. Cậu ngượng đến nỗi đỏ bừng cả mặt, còn chưa kịp nói gì thì Biên Thành đã ngắt máy.
Văn Địch im lặng cất điện thoại đi, hít một hơi sâu để nhắc nhở bản thân, điều quan trọng khi theo đuổi người khác là mặt dày - không đúng, là dũng cảm: "Đã quá thời gian hẹn mất rồi, ngày mai giáo sư có rảnh không ạ?"
Biên Thành trả lời rất nhanh: "Có."
"Vậy 12 giờ trưa mai gặp nhau?" Muốn nhận được câu trả lời khẳng định thì điều quan trọng là không được để lại cơ hội lựa chọn.
"Được."
Văn Địch thở phào, quay người định đi ngay. Biên Thành gọi cậu lại: "Gặp nhau ở đâu?"
Cậu không dừng bước, chỉ giơ điện thoại lên rồi chỉ vào màn hình, "Sẽ nói với thầy trong Wechat."
Cuộc gặp gỡ tình cờ trong trường này đã thay đổi tâm trạng của cậu. Tiết trời quang đãng, cơn gió lạnh không còn sắc bén nữa, đạp xe dưới những chiếc lá rơi, mùa đông ở Bắc Kinh trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Vất vả lắm mới có được một cuộc hẹn, Văn Địch quyết định phải chọn địa điểm thật hoàn hảo - Cảnh đẹp, bầu không khí phù hợp, cự ly gần, ngoài ra giá cả không được đắt đỏ. Yêu cầu nghiêm ngặt đến vậy, phải tập trung tìm điều tra tìm tư liệu.
Cậu vừa liệt kê trong đầu vừa xoay chùm chìa khóa trên ngón tay. Khi lên tới hành lang tầng ba thì chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Đúng vậy, vừa rồi cậu đã gặp chuyện vui.
Dựa theo quy luật thông thường, nếu như đã gặp chuyện vui, vậy thì tiếp theo sẽ là...
Cậu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn góc trên cùng của cánh cửa nhà hàng xóm. Trên bức tường trắng bám bụi đã có thêm một đồ vật. Màu đen, kích cỡ nhỏ, biết quay đầu, bên cạnh còn có một chấm đỏ đang liên tục nhấp nháy.
Con ngươi của cậu long sòng sọc, Văn Địch lập tức quay người lại lấy tay bịt mắt, sau đó lần mò cầm chìa khóa mở cửa nhà - vì quá vội vàng nên chìa khóa cào xước vài vết trên ổ khóa. Sau khi vào nhà, cậu đóng sầm cửa lại.
Văn Địch đứng tựa vào cửa và thở hồng hộc. Cậu lấy điện thoại, mở Wechat ra. Cơn tức giận cộng thêm sự hoảng loạn khiến tay cậu run lên, không hiểu tại sao mà đổi loại bàn phím mấy lần liền, suýt nữa thì gửi pinyin đi.
Cậu hy vọng dấu câu có thể truyền đạt được sự phẫn nộ này tới hàng xóm.
Văn Địch: [Sao anh lại lắp camera trước cửa nhà??!]
Cậu chịu đựng đau khổ, nhịn nhục bao lâu mới ẩn nấp được đến ngày hôm nay. Tên này thật là vô đạo đức, hắn ta dám ức hiếp người khác bằng thiết bị công nghệ cao!
Một lúc sau, tin nhắn trả lời của hàng xóm đã xuất hiện, vẫn phiền phức y như cũ: [Cậu quản lý được à, lắp đặt camera trước cửa nhà đâu có phạm pháp.]
Văn Địch: [Anh xâm phạm quyền riêng tư của tôi!]
Hàng xóm: [Tôi chỉnh góc quay rồi, không quay tới cửa nhà cậu.]
Văn Địch: [Thế thì khác gì nhau? Hôm nào tôi về nhà anh đều nhìn thấy hết!]
Hàng xóm: [Cậu có cái gì không thể nhìn à?]
Ánh mắt của Văn Địch như cháy xuyên qua màn hình. Không thể nhìn cái gì, không muốn cho anh nhìn ấy!
Cậu ở trái phép không cho cậu chột dạ sao?
Văn Địch: [Ra vào cửa nhà hàng ngày là hành tung cá nhân, anh tự ý lắp camera là xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Hơn nữa nơi anh đặt camera là không gian chung, phải có sự đồng ý của tôi mới được. Tôi không chất rác trên hành lang thì anh cũng không được lắp camera!]
Bên kia mãi không trả lời, theo như kinh nghiệm của Văn Địch thì hắn ta sắp phản đòn rồi. Cậu tranh thủ lên mạng tìm mấy vụ tranh chấp tương tự để chuẩn bị phản pháo, chỉ đợi quân địch trở lại là đánh tan tác ngay lập tức.
Mấy phút sau, màn hình sáng lên. Văn Địch đang định hùng hổ gõ phím, nhìn thấy câu trả lời thì sững cả người.
Hàng xóm: [Vậy thì gỡ xuống đi.]
Văn Địch nhìn màn hình mà không thể tin nổi. Cái gì? Thế là xong rồi? Không có bắn pháo tuyên chiến, không có công kích cá nhân?
Cả đoàn quân sẵn sàng tiếp cận, khói lửa nổi lên rồi mà lại đột nhiên tuyên bố rút lui. Văn Địch cảm thấy hoảng sợ như vừa bước hụt cầu thang.
Dễ dàng đến vậy ư?
Thằng cha này bắt đầu chú ý đến trật tự công cộng, hòa thuận láng giềng từ lúc nào vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT