Diêu Khải Hiên nhếch mép hé ra một nụ cười lạnh: “Tôi không có năng khiếu như Dư Đông, lần nào tôi cũng đều phải trơ mắt nhìn cậu ta vào Trung tâm Thể dục Thể thao Tỉnh, Đội tuyển Tỉnh, rồi sau đó là Đội tuyển Quốc gia, trong khi tôi lúc nào cũng là người thất bại, các cậu có biết tôi bị áp lực lớn đến mức nào không? Tôi luyện tập chăm chỉ khắc khổ hơn so với cậu ta, vì sao lại không có được bất cứ một sự đền đáp nào? Từ nhỏ cậu ta đã là người hay gây ra rắc rối, nhưng ngược lại mọi người đều thích cậu ta, rõ ràng tôi không làm sai gì cả, cuối cùng thì sao chứ? Tôi thích Tĩnh Thủy trước cậu ta rất lâu, cậu ta lần nào cũng trốn tránh tình cảm của mình, nhưng Tĩnh Thủy vẫn cứ khăng khăng một mực đi theo cậu ta, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái. Tại sao chứ? Lúc trước tôi chọn bơi ngửa là hạng mục thi đấu chính của mình, không phải bởi vì thích nó, mà bởi vì tránh không cạnh tranh chính diện với Dư Đông, thật ra tôi thích bơi tự do hơn, nhưng mà chính các cậu cũng đã thấy rồi đó mấy năm nay danh sách dự thi vẫn luôn là Dư Đông và Từ Minh Triết chiếm đóng, tôi rất khổ sở.”
“Cậu im miệng đi!” Triệu Nham phẫn nộ quát lên, “Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà cậu nhẫn tâm chơi xấu hay sao? Ít nhất là ở hạng mục bơi ngửa cậu còn có thể lấy được huy chương thế giới. Còn tôi thì sao chứ? Lần nào cũng chỉ có thể tham gia bơi tiếp sức, bơi đơn căn bản là không có phần tôi, tôi có ghen tị gì không? Diêu Khải Hiên, cậu có biết vì sao cậu không leo lên được trên đỉnh hay không? Đó là bởi vì cậu đã dùng thời gian của mình để ghen ghét và trả thù chứ không phải là nghiên cứu kỹ thuật.”
Chờ khi hai người bọn họ cãi nhau xong, Dư Đông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng đỏ, như một con sư tử nổi giận, xách cổ áo Diêu Khải Hiên lên, suýt nữa thì té ngã trên mặt đất: “Vì sao? Sao cậu lại hận tôi như vậy? Cậu có biết cậu đã hủy diệt cuộc đời của một vận động viên ưu tú hay không?! Tôi thì không sao, ít nhất tôi có thể hồi phục, còn Từ Minh Triết thì sao? Cả đời anh ấy phải đeo một cái tiếng xấu mà bản thân anh ấy không làm.”
“Tôi xin lỗi cậu, tôi sẽ rời khỏi Đội tuyển Quốc gia.”
“Bây giờ xin lỗi thì có lợi ích gì? Có những chuyện đã xảy ra rồi thì không thể quay trở lại được, trước khi cậu làm tại sao không nghĩ tới hậu quả?”
“Tôi có nghĩ tới, nhưng tôi thật sự hận cậu, cho nên tôi vẫn muốn làm.”
“Khốn kiếp!” Dư Đông dồn hết sức lực toàn thân vào nắm tay, mạnh mẽ đẩy ra, Diêu Khải Hiên phản ứng chậm, lưng bị nện vào tường.
“Cậu cút đi, tôi không có người bạn như cậu, từ đây về sau không cần gặp lại nữa.” Hắn chỉ vào Diêu Khải Hiên, giọng nói run rẩy.
Diêu Khải Hiên đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người, đi thẳng một đường không quay đầu lại.
Dư Đông khí thế yếu đi, lấy hai tay che mặt, lại không kiềm được khóc nấc lên.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy xung quanh ấm áp hơn, thì ra là Tĩnh Thủy đã ôm lấy hắn.
Hắn trực tiếp xoay người lại, chui vào lồng ngực Tĩnh Thủy, khóc to lên như một đứa trẻ.
Sau khi khóc xong, hắn mới phát hiện Triệu Nham, Nhan Hòa, huấn luyện viên Hạ đều đang nhìn hai người bọn họ.
Dư Đông vội lau nước mắt nước mũi, ngồi lại ngay ngắn.
“Đi về đội trước đi, chúng ta từ từ xử lý chuyện này sau.” Huấn luyện viên Hạ nói.
Dư Đông lập tức phô trương, giơ tay đặt lên vai Tĩnh Thủy, ý bảo cô dìu hắn.
Huấn luyện viên Hạ nghiêng đầu, giả vờ như không biết.
Nhan Hòa và Triệu Nham cũng yên lặng tránh ra.
Tĩnh Thủy đành phải hết sức cẩn thận đỡ Dư Đông đứng dậy, ai ngờ Dư Đông dù có chết cũng không chịu dùng cặp nạn, nhất quyết phải ôm lấy Tĩnh Thủy bằng một tay, tay kia chỉ chống một cây nạn.
Cũng không có cách nào, bệnh nhân là lớn nhất, Tĩnh Thủy đành phải ôm hắn một đường đi về đội.
Về tới trung tâm huấn luyện, huấn luyện viên Hạ liền thay đổi sắc mặt, lập tức họp bàn với các huấn luyện viên khác về việc xử phạt Diêu Khải Hiên.
Cha mẹ Diêu Khải Hiên và cha mẹ Dư Đông cũng ngàn dặm xa xôi chạy đến, người nhà hai người đều ngồi trong văn phòng không nói gì với nhau, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà đã trở thành xa lạ.
Cuối cùng cũng là cha mẹ Diêu Khải Hiên phá vỡ sự im lặng trước, bọn họ gần như là nắm tóc Diêu Khải Hiên mà ấn xuống: “Ba thật không tin con có thể làm ra chuyện dơ bẩn xấu xa như vậy, mau xin lỗi cả nhà chú Dư đi, nếu bọn họ không tha lỗi cho con, thì không được đứng lên. Nếu không ba coi như không có đứa con như con nữa!”
Diêu Khải Hiên cũng coi như ngoan ngoãn nghe theo: “Con xin lỗi chú Dư dì Triệu, con biết mình đã phạm vào sai lầm lớn, không phải xin lỗi là có thể bù đắp được, nhưng cho dù kết quả xử phạt là như thế nào, thì con cũng sẽ rời khỏi Đội tuyển Quốc gia, không bao giờ gây phiền phức cho Dư Đông nữa.”
Triệu Thục Phân tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng nhìn bộ dạng của người bạn cũ đã trở thành như vậy, vẫn có chút mềm lòng: “Bỏ đi, Khải Hiên, con đứng lên đi, hy vọng đây là lần cuối cùng con làm ra chuyện như vậy, dì chỉ muốn nói với con một điều, bất cứ lúc nào làm người cũng phải có quy tắc, không nên phá vỡ quy tắc của mình hết lần này đến lần khác, con nhìn thấy người khác tốt hơn con thì con phải suy nghĩ lại xem chỗ nào xảy ra vấn đề, nếu thực sự không thể theo kịp thì cũng không sao, bất cứ ai cũng có ưu điểm của riêng mình, đó chính là điều dì muốn nói.”
Lúc này cửa văn phòng lại được mở ra, huấn luyện viên Hạ cầm một chồng hồ sơ đi vào, sắc mặt trầm trọng: “Quyết định xử phạt của chúng tôi đối với Diêu Khải Hiên chính là khai trừ cậu ấy khỏi Đội tuyển Quốc gia hy vọng mọi người có thể chấp nhận được điều này.”
“Nó phạm phải sai lầm lớn như vậy, bất cứ kết quả nào chúng tôi cũng sẽ chấp nhận.” Kết quả này cũng đã nằm trong dự kiến của ba Diêu, nhưng bởi vì đang nóng nảy, cho nên ông vẫn hung hăng đạp Diêu Khải Hiên một cái: “Mau đi thu dọn đi, đừng có ở đây làm xấu hổ nữa!”
Diêu Khải Hiên không nói câu nào, im lặng trở về thu dọn đồ đạc.
“Mẹ kiếp, chẳng lẽ đội tuyển lại không công khai nguyên nhân khai trừ hay sao? Bị đuổi khỏi Đội tuyển Quốc gia mà chỉ ghi mấy chữ làm trái nội quy thôi à?” Lúc thông báo về kết quả xử phạt được đưa ra, Triệu Nham tức giận hùng hổ.
“Chẳng lẽ phải viết rõ ràng ra là trong đội có sự mâu thuẫn nội bộ gay gắt hay sao? Ghi như vậy là tốt lắm rồi.” Tĩnh Thủy cũng đã biết trước như vậy, cô cũng hiểu đội tuyển không thể làm khác đi được.
“Nhưng mà Từ Minh Triết bị oan lắm…”
“Cậu cứ chờ đó đi, ông trời rất công bằng.” Dư Đông khinh thường cười cười.
Khác với Từ Minh Triết, lúc Diêu Khải Hiên đi, không ai tới tiễn hắn, nhưng dù sao cũng là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy rằng ngoài miệng nói không tha thứ, nhưng đám người Tĩnh Thủy vẫn nhịn không được nhìn trộm qua song cửa.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, đây là lần cuối cùng có thể nhìn thấy Diêu Khải Hiên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT