Sau một tuần huấn luyện vất vả, cuối cùng bọn họ cũng có được một ngày nghỉ ngơi, thế là cả nhóm cùng nhau đi ra bờ biển.
Bầu trời quang đãng, trên không còn có mấy sợi mây trắng trôi lững lờ như tơ lụa. Bọt sóng quay cuồng trắng xóa như tuyết bao phủ dưới bàn chân, phía dưới còn có một lớp cát mềm, âm ấm do hấp thụ nhiệt độ từ ánh mặt trời.
Mỗi lần sóng đánh ra xa sẽ mang theo một chút cát, để lại mấy khe rãnh nhợt nhạt nơi kẽ ngón chân, khiến người ta có cảm giác bản thân mình đang không ngừng lùi về phía sau. Mọi người đều hòa trong tiếng sóng vỗ, tống khứ đi những mỏi mệt của một tuần huấn luyện vừa qua.
Nhưng ngắm cảnh thôi thì vẫn còn chưa đủ, Diêu Khải Hiên nghĩ ra một trò chơi: “Chúng ta lấy cát chôn đứng Dư Đông đi?”
“Như vậy có vẻ không tốt lắm đâu?” Triệu Nham không yên tâm liếc về phía Dư Đông.
Dư Đông đối với trò này biểu hiện hết sức rộng lượng: “Không sao, cứ chừa lại cái đầu cho tớ là được, đừng để tớ ngộp chết.”
Nói làm thì làm ngay, Tĩnh Thủy, Nhan Hòa và Lục Nhiễm nén cười, bắt đầu sử dụng cả tay lẫn chân để đào cát, chỉ một lát sau đã tạo được một cái hố nhỏ cạn. Diêu Khải Hiên và Triệu Nham một trước một sau khiêng Dư Đông lên, nhét hắn vào trong hố, lại cùng mọi người đồng tâm hiệp lực đắp cát lên khắp trên người hắn.
Trên người Dư Đông rất nhanh đã y như một cồn cát nhỏ, bản thân hắn hết sức hưởng thụ nheo mắt lại, giống như sắp ngủ thiếp đi: “Thật ấm áp, thật thoải mái.”
Trong mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, Dư Đông mở to mắt, lập tức tỉnh táo, thì ra là Benjamin, anh ta đang ôm một khối ván lướt sóng, tò mò nhìn tạo hình kỳ cục của Dư Đông.
Dư Đông muốn giải thích với anh ta chuyện bọn họ đang chơi đùa, nhưng lưỡi giống như bị co rút lại không thể nào phát ra được âm thanh, cuối cùng cũng là Tĩnh Thủy đi lên, dùng tiếng Anh lưu loát giao lưu với Benjamin một hồi, rồi phiên dịch lại cho Dư Đông nghe: “Anh ấy nói không ngờ rằng có thể gặp được anh ở đây, hỏi anh có muốn cùng chơi lướt sóng không.”
“Được.” Dư Đông vội lồm cồm bò dậy, lớp cát trên người lộp bộp rơi xuống. Nhưng sau khi rơi xuống, vẫn còn dính lại một ít cát trên người hắn, trông giống như một bức tượng cát di động.
Hắn cũng biết hình tượng của bản thân mình quả thật là khó coi cho nên liền cất bước chạy về phía bờ biển, khoát nước biển lên người muốn rửa sạch.
Những người khác cũng cảm thấy chơi trò lướt sóng rất mới lạ cho nên cũng cùng đi thuê ván lướt sóng. Nhưng mà trước khi bọn họ xuống biển, việc đầu tiên là phải nhìn xem Benjamin và Dư Đông chơi trò này như thế nào.
Hai người bọn họ lần lượt nằm sấp trên tấm ván của chính mình, trôi theo dòng nước ra ngoài xa, ngoài khơi sóng đánh rất mạnh, có một ngọn sóng rất cao đang hình thành.
Bởi vì ảnh hưởng của sóng cuốn, tấm ván bị chấn động lao về phía trước, đúng là thời cơ tốt, hai người cùng đứng lên, hai chân trước sau đứng thẳng, đầu gối hơi khuỵu xuống, chuẩn bị nghênh đón ngọn sóng chụp tới.
Ván lướt của Benjamin càng lúc càng nhô lên cao, anh ta thuận thế dang hai tay ra, như một con hải điểu đang bay lượn, nhưng Dư Đông thì có tình trạng hoàn toàn tương phản với anh ta, ngọn sóng đánh nghiêng tấm ván lướt của hắn, làm hắn bị ngã sấp mặt.
Khoảnh khắc khi sóng biển bao phủ lấy hắn, tất cả mọi người đều gần như nín thở, nhưng giây tiếp theo liền thấy Dư Đông sinh long hoạt hổ dựa vào ván lướt sóng, quay về đúng hướng, khiến cho trái tim mọi người bị treo lên cuối cùng cũng được hạ xuống.
Dư Đông vô cùng buồn bực, ở trong nước đã bị Từ Minh Triết đè đầu, bây giờ ra nước ngoài còn phải bị Benjamin làm cho bẽ mặt, vận mệnh của mình tại sao lại thê thảm như vậy?
Benjamin nhìn thấu tâm tư của hắn, liền bắt tay giao hữu an ủi hắn, cũng vỗ vỗ bả vai hắn kêu hắn cố gắng lên.
Sau khi hai người bọn họ quyết đấu xong thì những người khác cũng nóng lòng muốn chơi thử, ai nấy đều nằm lên ván lướt sóng của mình chờ con sóng ập tới. Tĩnh Thủy vốn dĩ không muốn xuống biển, nhưng ý chí không vững vàng, vì thế cũng bị xúi giục chơi chung với cả bọn.
Từng cơn sóng ngoài khơi xa giống như những con quái vật khổng lồ đang ầm ầm lao về phía bọn họ, Lục Nhiễm hưng phấn kêu to lên: “Sóng tới.”
“Lục ca cậu thử trước một lần xem sao.” Dư Đông nói.
“Không thành vấn đề.” Lục Nhiễm oai phong hất hất tóc, nhìn con sóng to như hổ rình mồi.
Đợt sóng này so với đợt vừa rồi càng mạnh mẽ dữ dội hơn nhưng những thứ càng khó khăn thì càng kích thích dục vọng chinh phục của con người nhiều hơn. Lục Nhiễm đứng thẳng người dậy, khống chế ván lướt sóng, chuẩn bị hưởng thụ cảm giác bay lên giống như Benjamin.
Đáng tiếc cô ta vui mừng quá sớm, sóng to đã quăng cô ta ra xa.
Tĩnh Thủy chỉ mãi nhìn Lục Nhiễm và Dư Đông, không kịp thời điều chỉnh tốt ván lướt sóng của mình, cũng bị cơn sóng nhấn chìm.
Nước biển ập vào mũi và miệng, mặn chát, khiến cô không thể thở được, cô giãy giụa muốn nổi lên, bỗng nhiên cảm nhận được một đôi cánh tay mạnh mẽ kéo cô lên khỏi mặt nước.
Là anh Đông sao? Tĩnh Thủy kinh ngạc và vui mừng mở to mắt, kết quả là hoàn toàn thất vọng, thì ra là Diêu Khải Hiên.
“Em không sao chứ?” Diêu Khải Hiên ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Tĩnh Thủy lắc đầu, buông tay Diêu Khải Hiên ra, một lần nữa tựa vào ván lướt sóng bơi trở lại bờ.
Bên kia Dư Đông cũng đã cứu được Lục Nhiễm, sau khi xác nhận cô ta không sao thì cũng cùng cô ta trở vào bờ.
Cũng đúng thôi, Lục Nhiễm ở gần anh ấy hơn mà, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn cứu Lục Nhiễm. Tĩnh Thủy cố thuyết phục bản thân không nên so đo những chuyện cỏn con này nhưng trong lòng luôn có một sự hụt hẫng khôn nguôi.
Vừa mới sặc vài ngụm nước biển, Tĩnh Thủy sau khi lên bờ vẫn liên tục ho khan, ho đến lúc giọng nói cũng sắp bốc khói thì mơ hồ thấy Triệu Nham đỡ Nhan Hòa cả người ướt đẫm lên bờ.
“Thôi xong, các cô gái đều đã toàn quân bị diệt, tốt nhất cứ ở lại trên bờ đi, quá nguy hiểm.” Dư Đông nói.
Tĩnh Thủy cũng không còn hứng thú tiếp tục chơi nữa, thời gian còn lại chỉ ngồi trên tảng đá, nhìn sóng biển vỗ vào bờ, thỉnh thoảng còn có một vài con cua nhỏ bò tới, cào cào lên cát.
Benjamin và Dư Đông tuy rằng ngôn ngữ bất đồng nhưng trải qua một khoảng thời gian dài ở chung như vậy cũng coi như là bạn tốt. Trước khi đi, Benjamin hình như còn muốn nói gì đó cho nên đã gọi Dư Đông lại, chỉ là Dư Đông căn bản nghe không hiểu anh ta huyên thuyên cái gì nên đành phải nhờ Tĩnh Thủy phiên dịch.
“Anh ấy nói rất chờ mong biểu hiện của anh trong hồ thi đấu.” Tĩnh Thủy nhìn về phía Dư Đông hô lên.
Lúc này Dư Đông cuối cùng đã có thể nhả ra một câu tiếng Anh: “Me too.”
“Bởi vậy mới nói học tiếng Anh cho tốt là rất quan trọng đúng không?” Trên đường trở về, Tĩnh Thủy có vài phần đắc ý hỏi.
“Phải phải.” Dư Đông đuối lý, chỉ có thể liên tục đồng ý, nhưng hắn hình như lại có chuyện khác muốn nói, nhân lúc mọi người không chú ý liền kéo Tĩnh Thủy sang một bên, ghé vào bên tai cô nói: “Vừa rồi anh không cứu em trước, em sẽ không để tâm chứ?”
“Không sao, anh Đông, em không để tâm đâu.” Tĩnh Thủy cố gắng biểu hiện mình rất hiểu chuyện, dù sao đi nữa thì cô cũng chỉ là một đứa em gái mà thôi.
“Vậy là tốt rồi.” Dư Đông vốn lo lắng rối rắm trong lòng cũng buông lỏng, “Lúc đó thấy Diêu Khải Hiên đã đi cứu em, cậu ấy còn bảo anh đi cứu Lục Nhiễm, bởi vì cô ấy ở gần anh hơn.”
Tĩnh Thủy trong lòng vui vẻ hơn một chút… thì ra không phải là anh ấy chủ động.
Lúc trời chạng vạng bờ biển trở nên vắng lặng hơn, phần đông các du khách đều trở về nhà, xung quanh chỉ còn lại tiếng thu dọn, gió thổi táp lên mặt bọn họ, để lại dư vị mặn mà đặc trưng của vùng biển.
Bởi vì Giải vô địch Thế giới lần này được tổ chức ở Melbourne nước Úc, cho nên sau khi đợt tập huấn kết thúc thì cũng đã gần sát thời điểm thi đấu, nhờ đó giảm bớt những phiền phức do chênh lệch múi giờ.
Tĩnh Thủy chỉ tham gia một vòng loại tiếp sức nên đặc biệt rảnh rỗi, vì thế đa số thời gian đều ngồi trên khán đài cổ vũ cho các đồng đội khác. Dư Đông những lúc không có việc gì làm cũng sẽ tranh thủ chỉ cho cô một vài điểm cần học hỏi: “Em nhìn kìa, các tuyển thủ Nhật Bản có một thói quen, lúc họ xoay người thì sẽ tăng tốc, còn chúng ta thì có thói quen giảm tốc độ lại, nếu thường xuyên diễn ra điều này thì sẽ bơi rất chậm, em cần phải học hỏi bọn họ.”
Tĩnh Thủy nghe lời gật đầu.
Sau khi quan sát mấy lượt thi đấu thì mọi người cũng đã nhận ra người Âu Mỹ có sức bật mạnh hơn người Châu Á rất nhiều, một số các đội viên chưa có kinh nghiệm thi đấu đều ồn ào bàn tán, “Chúng ta so với bọn họ rõ ràng không phải cùng một cấp bậc, làm thế nào mà đua được đây?”
Không ngờ những lời này đã châm lửa vào một kho đạn, Dư Đông chân mày nhíu chặt hai mắt trợn tròn, quát lớn nói: “Chỉ như vậy mà đã sợ hãi rồi sao? Chẳng lẽ chỉ cần là người Âu Mỹ thì nhất định sẽ thắng à? Điều kiện bẩm sinh không tốt thì có thể thông qua huấn luyện để bù đắp. Nếu bởi vì đối thủ mạnh hơn chúng ta mà lùi bước, thì vĩnh viễn cũng sẽ không chiến thắng được!”
Những lời này đã khiến các đội viên khác á khẩu, không trả lời được, ngoan ngoãn tiếp tục xem thi đấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT