Dư Đông sau khi ra khỏi khu phỏng vấn khuôn mặt lập tức trở nên âm u, ném khăn lông lên vai, rồi giữ yên lặng trở về khu tập trung của đội tuyển thi đấu tỉnh.
Triệu Nham cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào đành phải hết sức ngại ngùng đi theo phía sau hắn.
Nhìn trên mặt Dư Đông rõ ràng viết mấy chữ to “coi chừng chó dữ”, các đồng đội đều không dám vui cười đùa giỡn nữa, bọn họ đều ngoan ngoãn câm miệng, trong lúc nhất thời không khí quả thật có chút áp lực.
Trong những lúc như vậy, chỉ có một người có thể khuyên được hắn.
Tĩnh Thủy đưa bình nước qua nhìn thấy Dư Đông đang gục đầu xuống, buồn cười: “Sư huynh, vẫn còn tức giận sao?”
Dư Đông giống như một cậu bé cáu kỉnh không nói lời nào.
“Dù sao đi nữa thì anh cũng đã có thể gia nhập vào đội tuyển quốc gia, sau này có rất nhiều thời gian để đánh bại Từ Minh Triết. Bây giờ anh còn chưa vào đội tuyển quốc gia thì cũng chỉ kém anh ta một chút xíu, sau này vào trong đó được hưởng thụ tài nguyên của bọn họ thì sẽ càng có thể tiến xa hơn rất nhiều.”
Lời này Dư Đông thích nghe nhưng sự tức giận của hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, mặt vẫn căng cứng không mặn không nhạt ‘ừ’ một tiếng.
Không biết vì sao nhìn thấy hắn như vậy, Tĩnh Thủy bỗng nhiên thấy rất buồn cười nhưng cười một nửa thì liền khựng lại.
Tuy rằng hôm nay anh ấy đã thua Từ Minh Triết nhưng vẫn nằm trong số 3 người đứng đầu của một giải đấu vô địch Quốc gia, vì thế dù sớm hay muộn thì Đội tuyển Quốc gia cũng sẽ gửi thư thông báo cho anh ấy.
Khoảng cách từ Đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp Tỉnh đến Đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp Quốc gia có thể nói là xa như một dải ngân hà, có bao nhiêu người đã vấp ngã trên con đường đến đó. Trước kia, Tĩnh Thủy còn có thể tự tin mà nói một cách đơn giản rằng, anh à, em nhất định sẽ đến tìm anh, nhưng mà bây giờ cô lại có chút sợ hãi, mấy chữ đơn giản kia cũng không thể nói nên lời.
“Em làm sao vậy?” Dư Đông vất vả lắm mới đè nén được sự tức tối trong lòng, vừa quay đầu lại đã phát hiện cảm xúc của cô bé có chút không ổn.
“Không có gì, chỉ là có chút khẩn trương thôi.”
“Không có gì phải lo lắng, vòng bán kết cứ cố gắng thi cho thật tốt, nếu có thể vào được chung kết thì tốt không vào được thì cũng không sao, tương lai còn có rất nhiều cơ hội.”
“Ừ.” Tĩnh Thủy yếu ớt nói.
“Có phải em không khỏe không?”
“Không có, sư huynh, anh không cần phải lo lắng đâu.” Tĩnh Thủy thái độ cứng cỏi.
Dư Đông còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tĩnh Thủy thì đành nuốt trở vào.
Sau khi điểm danh xong là một khoảng thời gian dài chờ đợi. Tĩnh Thủy đang nằm chán chường chơi đùa các ngón tay của mình thì bả vai có người vỗ một cái.
Ánh vào trong mắt chính là nụ cười ngâm ngâm trên khuôn mặt Lục Nhiễm: “Tôi nhớ là đã từng gặp qua cô ở đâu đó.”
“Đúng vậy, trong cuộc thi bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc đã gặp qua một lần.” Tĩnh Thủy không rõ ý đồ của cô ta, bởi vậy vô cùng cảnh giác.
“Cô tên là gì?”
“Trương Tĩnh Thủy.”
“Tôi là Lục Nhiễm, hiện tại là đội viên tuyển Quốc Gia, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cô có dự định sẽ phấn đấu để vào được Đội tuyển Quốc gia không?”
“Bây giờ nói những chuyện này có vẻ còn quá sớm.”
“Không sớm chút nào đâu, những người có thực lực đều phải biết hướng đến chỗ cao mà trèo.”
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Lục Nhiễm buông tay, “Chỉ là tôi rất chờ mong có thể so đấu với cô.”
Thấy đối phương không có ác ý, Tĩnh Thủy nhẹ nhàng thở ra: “Cô đánh giá cao thực lực của tôi sao?”
“Trực giác của tôi trước giờ luôn chính xác.” Cô ta giương đầu, mớ tóc mái theo nhịp vui sướng cũng bay lên.
Tĩnh Thủy không biết nên cảm ơn sự tín nhiệm của chị gái này như thế nào chỉ có thể khiêm tốn gật đầu rồi tiếp tục nghĩ lát nữa phải thi đấu làm sao.
Tiếng kêu réo của đám nhân viên công tác tổ chức đã kịp thời kéo cô về thực tế. Tĩnh Thủy vẫy vẫy đầu, muốn vung hết tất cả những ý tưởng lung tung rối loạn ra ngoài.
Lúc thi đấu vòng loại, cô đã hiểu được thế nào gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đầu tiên chính là được biểu hiện bởi chiều cao của cơ thể. Bây giờ cô đã 13 tuổi với chiều cao 1,6m đứng chung với các bạn cùng lứa tuổi thì đã có thể gọi là dẫn đầu. Nhưng sau khi đi thi đấu trong cả nước, thì những người cao 1.7m 1.8m quơ tay một cái là đã có cho nên cô hoàn toàn trở thành không hề bắt mắt, cũng có thể gọi là rất may mắn mới có thể vào được vòng bán kết.
Nhưng cuộc sống vốn chính là một quá trình không ngừng khiêu chiến bản thân, bây giờ cô lại càng có mong muốn lớn hơn nữa vào được trận chung kết.
Cô bơi ở đường bơi số 1, Lục Nhiễm bơi ở đường bơi số 4, nhưng điều này thì có quan hệ gì đâu? Biểu hiện tốt nhất trong lúc thi đấu mới là điều quan trọng.
Tiếng còi báo xuất phát cô đã nghe không biết bao nhiêu lần cho nên thân thể đã tự động tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Như thường lệ một tiếng còi ngắn ngủi chói tay vang lên, Tĩnh Thủy lao đầu vào, tiếp xúc thân mật với nước hồ.
Trước giờ cô vốn không thích vừa xuất phát đã đánh đòn phủ đầu, nhưng lần này Dư Đông bảo cô cứ thoải mái mà bơi vì vậy cô cũng phá lệ lao nhanh về phía trước từ những phút đầu tiên.
Nước dịu dàng vỗ về làn da cô, sự tiếp xúc lạnh lẽo kích thích thân thể khiến cho cô càng trở nên hưng phấn nhiều hơn.
40 mét đầu tiên qua đi Tĩnh Thủy vẫn là người dẫn đầu nhưng Lục Nhiễm dù sao cũng không phải đèn cạn dầu. Lúc 50m qua đi, cô ta liền lặng yên không một tiếng động bứt lên phía trước.
Bởi vì lúc xuất phát đã bơi quá nhanh cho nên Tĩnh Thủy cảm thấy không khí đang dần dần cạn kiệt. Hai lá phổi nóng rát đau đớn nhưng mấy chữ ‘trận chung kết’ vẫn cứ bám theo cô. Đúng vậy, nếu như lần đầu tiên tham gia giải vô địch toàn quốc mà có thể tiến vào trận chung kết thì đó sẽ là một vinh quang vô cùng to lớn.
Lại có hai tuyển thủ lần lượt vượt qua cô. Tĩnh Thủy đã tính toán rằng hai cô gái kia đều cao gần 1,8m, cho nên thời gian hạn định của một lần đạp nước vượt trội hơn cô rất nhiều, vì thế cô cần phải đẩy nhanh hơn tần suất, thì mới mong đuổi kịp.
Cô giống như một con rắn nước trồi lên hụp xuống, hận không thể mang hết sức lực của cả cuộc đời dùng hết vào trong lần này. Hai mắt nhìn chằm chằm mục tiêu, tất cả các cảnh tượng xung quanh đều tự động trở nên mờ nhạt.
Đã có thể thấy được, vai của cô ấy đầu của cô ấy, khoảng cách ngang hàng rồi!
Tuy nhiên, chỉ một chút khoảng cách này thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị san bằng. Tĩnh Thủy không dám thiếu cảnh giác cho đến khi về đích cũng không xác định được là mình về thứ mấy.
Trên màn hình lớn rất nhanh đã hiện ra thứ tự của các tuyển thủ. Tĩnh Thủy liếc mắt một cái đã thấy được tên mình, xếp thứ ba!
Sau đó là đến danh sách của trận chung kết. Khi thấy tên mình xuất hiện, Tĩnh Thủy đã kích động đến mức không biết làm thế nào cho đúng.
Lòng tự tin trong nháy mắt tăng tới cực đại, cô càng có một mục tiêu to lớn hơn, đó chính là phải vượt qua được Vương Y Lam.
Trên thực tế cô đã uất nghẹn rất lâu rồi, chỉ là cô cho rằng thực lực là phương pháp đáp trả tốt nhất, cho nên, dù sử dụng chiêu thức ngầm gì cũng không bằng trực tiếp đánh bại cô ta trên sân thi đấu, như vậy mới là hả hê nhất.
Trước kia, lúc Vương Y Lam còn là người mạnh nhất thì cô chỉ có thể nhẫn nhịn nhưng bây giờ thực lực hiện tại của cô, đã hoàn toàn có thể hy vọng trong một lần đánh bại cô ta.
Tất cả mọi mệt trong người đều biến mất, Tĩnh Thủy bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn, cô ngồi ở phòng quan sát, bắt đầu xem trận chung kết của Diêu Khải Hiên.
Mắt kính bơi màu đen che khuất khuôn mặt làm cho cả người cậu ta đều toát ra một hơi thở lạnh lùng quanh quẩn. Tĩnh Thủy tự giác kiềm chế tinh thần phấn khích của mình xuống.
Các tuyển thủ đều đã lần lượt di chuyển vào trong nước, bắt lấy tay vịn nằm ngang cả người co lại thành một cụm.
Sau khi tín hiệu xuất phát vang lên, tuy rằng động tác khởi động chỉ lướt qua trong giây lát nhưng Tĩnh Thủy vẫn nắm bắt được một chút khác biệt rất nhỏ. Chính là Diêu Khải Hiên đã xuất phát chậm hơn những người khác.
100m bơi ếch và 100m bơi ngửa là những nội dung thi đấu với cự ly ngắn, cho nên, biểu hiện khi xuất phát là quan trọng nhất, thắng bại chỉ do lúc đó.
Quả nhiên, Diêu Khải Hiên Sau khi trồi lên mặt nước đã bị bỏ lại ở phía sau. Tuy rằng cũng rất liều mạng để đuổi theo nhưng trình độ của mọi người đều không khác nhau là mấy, những người xuất phát nhanh hơn đã bỏ xa cậu ta rất nhiều. Thời gian tiếp theo, muốn đuổi kịp chỉ sợ là khó hơn lên trời.
Tĩnh Thủy trong lòng dâng lên một loại dự cảm không tốt, lúc trước khi từ trung tâm thể dục thể thao Tỉnh tiến lên Đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp Tỉnh thì Diêu Khải Hiên cũng bị mắc kẹt lại ở chốt chặn kiểm soát này, tình hình lúc đó và bây giờ quả thật không khác gì nhau.
Không không không, không thể nghĩ như vậy được, cô vội vàng từ bỏ ý nghĩ đáng sợ này.
Trận thi đấu đã bước vào những phút cuối, Diêu Khải Hiên trước mắt xếp ở vị trí thứ năm, nếu muốn lấy một tấm huy chương thì đúng là hy vọng xa vời.
Cậu ta chuyển động như một cái tua bin máy phát điện. Có lẽ cậu ta cũng đại khái hiểu rõ được vị trí của mình,cho nên đang cố gắng một lần cuối cùng.
Không có gì bất ngờ xảy ra khi đến đích, khoảnh khắc đó, Tĩnh Thủy liền lắc lắc đầu.
Ngoài dự đoán mọi người chính là, Diêu Khải Hiên khi nhìn thấy thành tích của mình, hoàn toàn không có thất vọng gì, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi im lặng.
Tĩnh Thủy muốn nói gì đó để an ủi thì đã bị cậu ta kịp thời ngăn lại: “Yên tâm, Tĩnh Thủy, anh không sao.”
Cậu ta đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là một cậu nhóc hễ thi đấu thua là khóc nữa.
Nhưng mà sự tươi cười của cậu ta khiến người ta cảm thấy hơi đau lòng.
Diêu Khải Hiên rất nhanh đã điều chỉnh được tâm trạng, không ngừng nói không sao đâu, có thể tiếp tục thi đấu với những người quan tâm mình. Tĩnh Thủy vốn chờ đợi sự trỗi dậy của cậu ta nhưng không ngờ kết quả lại một lần nữa làm cô cảm thấy bất ngờ. Diêu Khải Hiên ở nội dung 200m ngửa vẫn không lấy được huy chương, chỉ về thứ tư chung cuộc.
Bây giờ toàn bộ mọi vốn liếng của cậu ta cũng chỉ có thể dồn vào nội dung 200m bơi tự do, điều này có nghĩa là cậu ta phải cạnh tranh với Từ Minh Triết, Dư Đông và Triệu Nham, điều này là khó lại càng thêm khó.
Tĩnh Thủy cũng lo lắng đến mức đổ mồ hôi cho cậu ta nhưng mà trước đó cô phải vượt qua chốt chặn của mình đã.
Vương Y Lam không ngờ rằng Tĩnh Thủy có thể tham gia thi đấu ở trận chung kết. Điều này làm cho cô ta không thể không nhìn kỹ lại cô bé này một lần nữa, cô bé trước đây đã từng không hề dám cãi lại cô ta câu nào: “Bơi tốt lắm, hi vọng trận chung kết không làm cho tôi thất vọng.”
Đã nói đến mức như vậy thì cũng không cần thiết phải khách sáo nữa. Tĩnh Thủy khóe miệng mỉm lên một nụ cười lạnh: “Tôi cũng mong là chị đừng để cho tôi thất vọng.”
“Vậy chờ xem đi.”
Hai người đều có sự suy tính riêng của mình. Cho nên không ai để ý tới ai.
Ngược lại, lúc Lục Nhiễm đi qua bên cạnh, cô ta thân thiết vỗ vỗ bả vai cô, nói khẽ bảo cô cố lên.
Lúc đứng trên đài xuất phát Tĩnh Thủy không những không hề khẩn trương mà ngược lại còn cảm thấy có một sự hăng hái đang hừng hực thiêu đốt, hung đúc ý chí chiến đấu của cô, hai mắt nhìn chằm chằm sóng nước lăn tăn trong hồ, hết sức mong chờ cảm giác lạnh lẽo khi hòa vào trong nước hồ thi đấu.
Cô đã được như ý nguyện, ngay tức khắc trọng tài đã phát ra khẩu lệnh, cô chớp nhoáng bắn vào trong nước.
Lần này chỉ cần bám đuổi một người là được, đó chính là Vương Y Lam.
Nói đến cũng thật là trùng hợp. Đường bơi của Vương Y Lam là sát bên cạnh đường bơi của cô, hơn nữa thời gian xuất phát của hai người cũng đại khái hoàn toàn tương đồng.
Bởi vì đang thi đấu cho nên cô không thể quay đầu nhìn Vương Y Lam, nhưng cô có thể tin chắc rằng tốc độ và kỹ thuật của Vương Y Lam vượt qua sự tưởng tượng của cô.
Tĩnh Thủy từ lúc xuất phát liền bắt đầu ngăn chặn khí thế của Vương Y Lam cho nên tốc độ cũng đặc biệt nhanh. Cô dùng sức đẩy nước, nổi lên tầng tầng bọt sóng giống như một con thuyền đang bay lượn giữa hải dương.
Vương Y Lam cũng ý thức được sự uy hiếp của Tĩnh Thủy cho nên tích cực đẩy nhanh tốc độ. Có bọt nước bắn lên từ đường bên cạnh khiến cho Tĩnh Thủy có thể cảm giác được Vương Y Lam đang dần dần kéo giãn khoảng cách đối với mình.
Trong tầm mắt đột nhiên lóe lên một hình bóng màu đen không hài hòa, Tĩnh Thủy thầm kêu không tốt rồi ra sức duỗi chân, mượn lực đẩy của nước giúp mình vượt lên trên.
Sau khi trồi lên khỏi mặt nước, bóng đen kia vẫn bám dính lấy cô không bỏ.
Quả nhiên Vương Y Lam rất khó chơi giống như trong tưởng tượng của cô vậy.
Tĩnh Thủy lúc còn muốn quơ tay thì đã cảm thấy đau nhức đánh úp lại, khiến cho biểu tình trên mặt cô có sự thay đổi.
Bây giờ là thời khắc quan trọng tuyệt đối không thể lơi lỏng được. cô cắn răng tiếp tục duy trì tốc độ.
Trình độ của hai người các cô so với người xếp thứ hai và thứ ba là có sự chênh lệch lớn, nhưng hai cô bám đuổi gắt gao, không chút nào chểnh mảng, khiến cho người xem cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
Càng bơi về cuối thì Tĩnh Thủy càng hô hấp khó khăn, trong lòng cô không ngừng tính toán khoảng cách, cũng may vừa đến đích như mong ước, chỉ còn một khoảng cách ngắn liền theo dòng nước trôi xuôi.
Vương Y Lam cũng đã tới cực hạn. Tĩnh Thủy có thể cảm giác ra được từ tiếng nước cô ta quẩy. Bây giờ là thời điểm cạnh tranh xem ai có thể đứng vững đến phút sau cùng.
Lần này vận may không tệ, Tĩnh Thủy vừa quạt nước đã đụng phải vách hồ, lúc quay đầu lại nhìn Vương Y Lam, cô ta cũng đã chạm vách hồ.
Một lát sau thì bản thành tích cũng đã có.Tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ nhưng Tĩnh Thủy cảm thấy ngay cả tóc cũng bạc đi.
Thứ năm, Trương Tĩnh Thủy 1 phút 08 giây 34
Thứ sáu, Vương Y Lam 1 phút 08 giây 65
Đã từng nghĩ đến giờ phút này rất nhiều lần nhưng khi sự kinh ngạc và vui mừng chân chính đến, thì Tĩnh Thủy lại có chút ngơ ngẩn không biết phải làm gì.
Cô chỉ có thể hưng phấn đong đưa đôi tay ra dấu thắng lợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT