Thủ tục rất nhanh đã làm xong, hôm chia tay, mọi người đều rút thời gian ra đến đưa tiễn Lưu Tư Dư.

Lưu Tư Dư nhất nhất đều ôm bọn họ từ biệt, đến lượt Tĩnh Thủy, cô còn cố ý vỗ vỗ lưng cô ta. Trên thực tế, mối quan hệ của bọn họ chỉ có thể tính là tình đồng đội, ngay cả bạn bè cũng không phải, trong lòng Lưu Tư Dư chưa từng thừa nhận cô là bạn bè của mình.

Nhưng cô ta bỗng nhiên rất hoài niệm những ngày tháng cùng đua tranh với Tĩnh Thủy: “Tớ sẽ rất nhớ cậu, đối thủ của tớ.”

“Tớ cũng vậy, nhớ viết thư cho tớ.” Tĩnh Thủy nói. Dù sao người cũng sắp đi rồi, dù sao cũng phải biểu hiện sự rộng lượng một chút.

Rất nhanh cũng chỉ còn lại Dư Đông và Xuyên Hải. Lúc đi đến trước mặt Dư Đông, Lưu Tư Dư đã không còn khẩn trương và kích động như lúc trước, cô ta cũng không yêu cầu ôm, chỉ khẽ cười một cái sau đó nhẹ nhàng lướt qua.

Lúc đối diện với Xuyên Hải thì tốt hơn một chút, bọn họ còn nắm tay như đồng đội tình thâm nghĩa trọng bao nhiêu lâu nay: “Bảo trọng.”

Cho dù thời gian tạm biệt có kéo dài thì cuối cùng cũng phải đi. Ba Lưu ôm lấy bả vai Lưu Tư Dư, nhìn một lần cuối cùng nơi giấc mộng của mình bắt đầu và kết thúc, trong ánh mắt còn có một chút ấm áp.

Lúc sắp lên xe, mọi người nghe được bên cạnh một tiếng vang: “Tư Dư, tớ sẽ về nhanh thôi.”

Lưu Tư Dư hốt hoảng, chút nữa thì bị trượt chân, mắng: “Cậu có bệnh sao, hù chết người ta.”

Sau đó cô ta liền ngây ngẩn cả người, cảnh tượng này giống y hệt như lần đầu tiên cô ta bước chân đi thi đấu.

Khóe miệng cô ta không ức chế được cứ như vậy mà cong lên, chui vào trong xe.

Xuyên Hải quả nhiên không vi phạm hứa hẹn của mình, Lưu Tư Dư đi khoảng một tuần, cậu ta liền nhờ cha mẹ làm thủ tục rời khỏi trung tâm huấn luyện thể thao tỉnh.

Nhà cậu ta mở một công ty, cha mẹ cậu ta luôn ước gì cậu ta học hành thật tốt để về sau kế thừa sự nghiệp của gia đình. Nếu không phải Xuyên Hải năn nỉ ỉ ôi thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý để cậu ta đi theo con đường vận động viên. Số tuổi càng lớn thì mâu thuẫn càng ngày càng sâu sắc, lần này cậu ta muốn rời khỏi trung tâm, bọn họ người trên kẻ dưới đều hết sức đồng lòng.

Tuy rằng Tĩnh Thủy khi còn nhỏ cũng không ít lần bị Xuyên Hải ức hiếp nhưng bây giờ cậu ta vừa đi thì ngược lại cảm thấy cuộc sống đơn điệu hơn rất nhiều.

“Cậu thật sự đã nghĩ kỹ rồi à?” Tĩnh Thủy biết rõ vẫn hỏi.

“Thật sự nghĩ kỹ rồi, xác định, nhất định và khẳng định.” Xuyên Hải dùng liên tục mấy từ để khẳng định quyết tâm.

“Trở về học hành cho tốt, đừng có gây chuyện nữa, nếu không sẽ không theo đuổi được Lưu Tư Dư đâu.” Dư Đông trêu chọc hắn.

Xuyên Hải đỏ mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Tôi đi đây, không cần nhớ tôi.” Cậu ta xoay người đi về phía cha mẹ mình, bước chân đan chéo, thân thể theo gió đong đưa, cho rằng như vậy rất ngầu nhưng đối với những người bên ngoài là ấu trĩ vô cùng.

Đột nhiên đi mất hai người, sinh hoạt dường như thiếu đi một cái gì đó, Tĩnh Thủy lập tức có chút không quen. Nhưng cường độ huấn luyện quá nhanh và nặng nề, vì thế cô cũng không thể để tâm tư tình cảm cá nhân chiếm quá nhiều tinh lực được.

Huấn luyện viên chịu trách nhiệm về cô ở đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp tỉnh cũng là họ Hạ. Huấn luyện viên Hạ cũ là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đã có một cái bụng bia trên người, còn có một cái đầu Địa Trung Hải tỏa sáng lấp lánh. Nhưng vị huấn luyện viên Hạ này tinh thần quắc thướt, dáng người bảo trì rất tốt, một chút cũng không hề thay đổi, tóc tai dày rậm, được chăm chút chỉnh tề, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Đã quen với áp lực cao của huấn luyện viên Hạ cũ, Tĩnh Thủy mặc kệ làm gì cũng đều rất cẩn thận, sợ có chuyện gì không đúng lại làm huấn luyện viên tức giận. Nhưng tính tình của huấn luyện viên Hạ mới tốt hơn rất nhiều so với huấn luyện viên Hạ cũ, chưa hề nghe từ miệng ông ấy mắng ra một lời thô tục nào, đương nhiên trên phương diện huấn luyện thì ông ấy cũng không hề nương tay.

Ấn tượng của Tĩnh Thủy đối với việc huấn luyện viên Hạ này càng ngày càng tốt, bởi thế lúc huấn luyện cũng nghiêm túc hết sức hi vọng không phụ sự khổ tâm của ông ấy.

Một hôm sau khi huấn luyện xong, cô đang đứng thở dốc bên cạnh hồ bơi thì Dư Đông tìm được cô: “Tĩnh Thủy, em có hứng thú tham gia giải vô địch năm nay không?”

Nghe được ba chữ “Giải vô địch” này, Tĩnh Thủy khôi phục chút tinh thần, phải biết rằng đây chính là giải đấu cao nhất trên toàn quốc, nhưng cô lại có chút băn khoăn: “Hình như là em chưa đủ tuổi dự thi?”

“Không sao, chỉ cần thành tích của em tốt mỗi năm sẽ luôn có một số ngoại lệ.”

“Nhưng mà phải so với nhiều tuyển thủ lớn tuổi hơn mình như vậy trong lòng em vẫn có chút không tự tin...”

“Đây là chặng đường mà sớm muộn gì em cũng phải đi qua, bây giờ đi sớm một chút mà thôi, tuổi lớn thì nhất định sẽ mạnh hơn em hay sao? Các tiền lệ tuổi nhỏ đánh bại tuổi lớn năm nào cũng có.”

“Em biết rồi ạ.” Trong lòng đã có mục tiêu, đương nhiên là sẽ có phương hướng để nỗ lực. Tĩnh Thủy trở về lập tức nói chuyện này với Nhan Hòa, trong cơ thể hai người lập tức có một sự kích động, nhiệt huyết sôi trào, đó là một loại khát vọng chứng minh bản thân mình vượt trội hơn so với bạn bè cùng trang lứa.

Những ngày tiếp theo, hai cô gái không ngừng khiêu chiến cực hạn của thân thể. Lúc nào có thể luyện thì đều luyện, chỉ sợ mình sơ suất một chút sẽ bị người khác vượt qua. Dù sao tuổi còn trẻ cũng là một lợi thế, thân thể rất nhanh có thể làm quen với cường độ huấn luyện dày đặc, ngày hôm qua vẫn còn nhe răng trợn mắt mệt đến không đứng nổi, ngủ một giấc thì nhiệt huyết liền sống lại.

Cũng không phụ lòng người, lúc thi đấu tuyển chọn, hai người đã lập nên kỳ tích, đánh bại rất nhiều các đội viên lớn tuổi hơn mình, lấy được danh ngạch tham gia thi đấu.

Sau khi biết được tin này, Tĩnh Thủy vẫn luôn cố gắng trở thành một người trầm tĩnh cũng không kiềm chế được bộ mặt trẻ con của mình, cô hét lên chói tai, chạy về phía Nhan Hòa ôm chầm lấy cô ấy, vừa cười ầm ĩ vừa hoan hô.

Nhưng rất nhanh sự vui vẻ của cô đã giảm đi hơn phân nửa bởi vì cô liếc thấy Vương Y Lam cũng ở đó, khuôn mặt của cô ta đều đen tối, tất cả mọi âm u đều bao phủ xung quanh.

Cô ta không dự đoán được Tĩnh Thủy sẽ tiến bộ nhanh đến vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, địa vị của cô ta sớm hay muộn cũng sẽ bị lay động, làm sao mà không nóng lòng cho được.

Tĩnh Thủy biết cô ta nghĩ gì, bây giờ cô đã có thực lực vững vàng, không còn phải cố gắng nín nhịn giống như ở trung tâm huấn luyện nữa cho nên cô ngoác miệng lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

A, được một tấc lại muốn tiến một thước. Vương Y Lam bĩu bĩu môi, cứ chờ mà xem đi.

Thật là tốt, sẽ không còn phải lo không có đối thủ nữa. Tĩnh Thủy duỗi eo, thả lỏng bản thân một chút rồi kéo Nhan Hòa vui vẻ đi khỏi.

Cường độ huấn luyện trong thời gian tập huấn thi đấu gấp đôi so với bình thường, bình quân mỗi ngày các cô đều phải bơi vài cây số. Chương trình học ở cấp bậc sơ trung cũng không dễ dàng vượt qua như tiểu học, tuy rằng các cô học ở lớp chuyên thể dục thể thao nhưng Tĩnh Thủy vẫn lực bất tòng tâm đành phải tạm thời gác việc học qua một bên tập trung thi đấu.

Từng ngày nối tiếp nhau trôi qua, bình thường khi đi thi đấu Tĩnh Thủy đều khẩn trương hơn là hưng phấn, nhưng lần thi đấu này thì lại hưng phấn nhiều hơn khẩn trương, giống như mình là vai chính trong một trò chơi sắp phải đối mặt với Đại Boss cuối cùng.

Khi nghe nói lần này sẽ phải đi máy bay đến chỗ thi đấu, cô quả thật không thể tin được vào lỗ tai mình.

Trung tâm huấn luyện không thể so với Đội tuyển thi đấu chuyên nghiệp về vấn đề tài đại khí thô cho nên các lần thi đấu trước đây bọn họ đều đi bằng xe lửa, cũngì vậy từ đó đến nay Tĩnh Thủy chưa từng được ngồi máy bay bao giờ.

Xe buýt của hãng hàng không chở bọn họ đến trước cửa máy bay, Tĩnh Thủy quan sát tỉ mỉ và đánh giá con quái vật khổng lồ này, toàn thân đều là màu trắng chủ đạo, trên thân máy bay còn có logo của hãng hàng không, ngoài ra còn có một đoàn tường vân kéo dài từ đầu đến đuôi máy bay, hai cánh máy bay hình giọt nước giống như con chim đại bàng đang giương cánh.

Cô dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dư Đông: “Sư huynh, anh giúp em một việc được không?”

“Chuyện gì?”

“Có thể đổi chỗ ngồi dựa vào cửa sổ cho em không?”

“Được.” Dư Đông cười, “Đây là lần đầu tiên em ngồi máy bay phải không? Được rồi, chiều ý em đó.”

Các tuyển thủ lớn tuổi hơn đối với chuyện ngồi máy bay này vốn đã đi nhiều lần, không còn xa lạ nữa, cho nên vừa lên máy bay thì đã kéo ván che xuống, khoác áo khoác lên người, bắt đầu nhắm mắt ngủ dưỡng sức.

Tĩnh Thủy thì lại kéo hết toàn bộ cửa lên, nhìn cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau, rồi càng lúc càng mơ hồ, bỗng nhiên thân thể nhẹ hẫng, màng tai có chút ù thì máy bay đã bay lên trời rồi.

Những tòa nhà hùng vĩ bên dưới đều nhỏ bằng các món đồ chơi trẻ con. Tĩnh Thủy có thể nhìn thấy các con sông, ngọn núi, đồng ruộng, có một cảm giác sâu sắc về sự ưu việt của thượng đế khi sáng tạo ra thế giới.

Máy bay càng bay càng cao, những cảnh vật dần dần chìm vào mịt mù thay vào đó chính là những đám mây màu lam trĩu nặng đến mức có thể tích ra được nước.

Đột nhiên máy bay lắc lư kịch liệt, Tĩnh Thủy không tự chủ được ngã về phía Dư Đông, Dư Đông dùng tay che đầu cho cô mới bảo đảm cô không bị đụng trúng.

Tay anh Dư Đông vẫn luôn rất ấm áp, chạm vào cô có hơi lạnh, lập tức có một loại cảm giác khác thường.

Sau khi miễn cưỡng ổn định thân thể, Tĩnh Thủy vội vàng ngồi thẳng, trong lòng bất an: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Chỉ là gặp khí lưu bình thường mà thôi, không sao cả.” Dư Đông nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Tĩnh Thủy, nhịn không được muốn gõ đầu cô.

Đã có một vài ánh mắt cố ý vô tình liếc lại đây của các đồng đội khác, Tĩnh Thủy chớp được thời cơ nhanh nhẹn tránh thoát khỏi ma trảo của Dư Đông.

“Không thú vị gì hết.” Dư Đông thấy Tĩnh Thủy không thích, đành phải thu tay về nhắm mắt lại ngủ bù.

Ngủ một lát thì đầu của hắn liền mất đi trọng tâm muốn tìm một chỗ nào đó để tựa vào. Vì thế, hắn hết sức tự nhiên nghiêng về phía Tĩnh Thủy.

Tĩnh Thủy ý thức được trên vai chợt nặng, nhìn Dư Đông ngủ say, tinh thần có chút hoảng hốt. Anh Đông ngủ thật sự nghiêm túc, hơi thở vững vàng, không có tiếng ngáy kinh thiên động địa như các đồng đội khác. Anh ấy hình như đang ở trong một giấc mộng, chân mày thỉnh thoảng lại nhíu một cái, thoạt nhìn cũng có vài phần đáng yêu.

Mình đang nghĩ gì vậy? Tĩnh Thủy chớp chớp mắt, đưa bản thân trở về thực tại, sau đó cẩn thận nâng đầu Dư Đông dậy, giữ đầu thẳng, lại đặt lên cổ một cái gối chữ U.

Sau khi làm xong mọi việc cô lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, từng tảng lớn màu xanh lục đã không còn nhìn thấy nữa, khắp nơi đều là màu đen và màu vàng đất, điều này có nghĩa là thành phố L đang càng lúc càng gần.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô nói thầm trong lòng như thế...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play