“Học thể dục thể thao có nghĩa là tương lai con sẽ có thể có khả năng phát triển theo hướng trở thành vận động viên chuyên nghiệp.” Dư Phong nỗ lực sắp xếp từ ngữ, cố gắng giải thích cho hắn hiểu: “Có nghĩa là con phải hy sinh thời gian chơi đùa để huấn luyện, lúc tất cả mọi người đều về nhà thì con không thể đi mà phải ở lại trường học, huấn luyện viên mỗi ngày sẽ bố trí các chương trình huấn luyện khác nhau cho con. Nếu không hoàn thành thì sẽ bị phạt, mỗi ngày đều rất vất vả.”
Ông vươn tay sờ đầu Dư Đông, động tác mà thường ngày ông hiếm khi làm: “Tuy rằng ba là giáo viên dạy thể dục, nhưng ba cũng không mong mỏi con đi theo con đường vận động viên chuyên nghiệp, sợ con chịu không nổi.”
“Nhưng... làm vận động viên có thể tranh huy chương mà.” Dư Đông nhớ tới lúc trước hắn xem thi đấu bơi lội. Lượt thi đấu ngày hôm đó dẫn đầu là một thiếu niên tóc vàng, anh ta như một con cá lớn, quẫy đuôi kiêu ngạo, tự do vẫy vùng trong nước. Anh ta lần lượt vượt qua các đối thủ khác, dẫn đầu với ưu thế tuyệt đối, cuối cùng dùng nước rút với thể lực phi thường giành chiến thắng. Nhưng mà, khi anh ta lên bục nhận thưởng, một phút khi quốc kỳ được kéo lên, vị thiếu niên đó lại không cầm được nước mắt, môi run run, ngay cả quốc ca cũng không hát nổi nên lời. Tuy Dư Đông vẫn còn là trẻ con, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng hết sức xúc động.
Đúng là hắn có thể chơi trò chơi sắm vai nhân vật, để trải nghiệm cảm giác của một quán quân. Nhưng mà lúc nào hắn cũng nghĩ tới, đến tột cùng là bao giờ, hoa tươi và huy chương trong tay hắn có thể biến thành thật đây?
“Con nhìn bọn họ đoạt huy chương, cảm thấy rất dễ dàng đúng không? Nhưng con có biết sau lưng bọn họ đã phải trải qua những gì, đã trả giá bao nhiêu hay không? Huấn luyện từ ngày này qua ngày nọ, chấn thương như cơm bữa, có khi còn tàn phế nữa.” Dư Phong cố ý đánh tan tưởng tượng tươi đẹp của hắn.
“Nhưng mà con thích.” Dư Đông kiên trì.
“Ba nghĩ con chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Vài ngày nữa thì sẽ không còn muốn kiên trì nữa.” Dư Phong coi như là rất hiểu con trai nhà mình.
“Ba à, con thật sự muốn học bơi lội, con thích nước, con luôn hy vọng có một ngày hoa và huy chương trong tay con không phải là chocolate và hoa nhựa nữa mà là thật sự.” Dư Đông dẹp bỏ bộ dạng nghịch ngợm ngày xưa, trong ánh mắt bừng lên một niềm khát vọng.
Dư Phong cố gắng nhịn cười, xem ra thằng nhóc này đã len lén làm vài chuyện ngu ngốc rồi.
Triệu Thục Phân bên cạnh quan sát hai cha con, nhịn không được giảng hòa: “Em nghĩ cho A Đông học bơi lội cũng tốt. Cho dù không đi theo hướng trở thành vận động viên chuyên nghiệp, thì tương lai khi gặp điều bất trắc như tai nạn sông nước, cũng có thể tự cứu được bản thân, khoảng thời gian trước không phải cô Lý cũng có một học sinh xảy ra chuyện khi đi bơi hay sao? Cho đến giờ phụ huynh cũng vẫn còn làm ầm ĩ đấy.”
“Đó là do học sinh kia không chú ý an toàn, một mình cũng dám đi ra sông bơi lội, to gan lắm.” Dư Phong tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng cẩn thận cân nhắc lời Triệu Thục Phân nói, cảm thấy cũng có chút đạo lý, với tính cách thằng nhóc này, thể nào cũng sẽ có ngày gặp phải bất trắc, vẫn là cho nó học một môn kỹ năng sinh tồn tương đối tốt hơn, chỉ là ông cũng không kỳ vọng thằng nhóc này có thể kiên trì được thời gian dài.
“Được rồi ba kí tên cho con, nhưng con phải hứa với ba, không được bỏ cuộc giữa chừng.” Trên thực tế Dư Phong chỉ là nói cho có lệ mà thôi, cũng không trông cậy hắn có thể hoàn thành.
Dư Đông không ngờ tới ba hắn nhanh như vậy đã thay đổi thái độ, vạn phần cảm kích mà nhìn mẹ mình một cái, sau đó vươn ngón út, nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Được, ngoéo tay làm chứng.”
Dư Phong cười cười, cũng câu vào ngón tay hắn, cùng hắn ngoéo tay coi như hứa hẹn hoàn thành.
Ngày hôm sau, sau khi ký tên trên bảng biểu, Dư Đông và Diêu Khải Hiên đã chính thức bước vào huấn luyện Thể dục Thể thao chuyên nghiệp, suốt từ 3:30 chiều đến 6 giờ tối, mỗi ngày còn phải dậy sớm một tiếng để tham gia huấn luyện năng khiếu.
Tĩnh Thủy đối với việc học chuyên ngành thể dục thể thao căn bản là không có khái niệm gì, cô bé vẫn luôn cho rằng học thể dục thể thao cũng giống như học ở trường chỉ khác là thay đổi địa phương mà thôi. Anh Dư Đông của cô vẫn sẽ giống như trước, cùng cô tan học về nhà.
Cho nên khi cô bé nói với Lý Dĩnh, sau khi tan học muốn đến cổng trường tiểu học chờ anh Dư Đông cùng về, Lý Dĩnh có chút khó xử, không biết nên giải thích với con gái như thế nào về vấn đề này.
“Anh Dư Đông đang tiếp nhận huấn luyện thể dục, mỗi ngày đều có đều có các chương trình rèn luyện quan trọng cần phải hoàn thành, cho nên không thể cùng con về nhà.” Nghĩ tới nghĩ lui, bà chỉ có thể giải thích như vậy.
Tĩnh Thủy ngẩng đầu lên nhìn Lý Dĩnh, trong ánh mắt hiện ra sắc thái cô đơn: “Về sau cũng sẽ không sao?”
Lý Dĩnh gian nan gật gật đầu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tĩnh Thủy hốc mắt lập tức lăn xuống một giọt nước mắt, sau đó là một cơn Đại Hồng Thủy không thể ngăn chặn.
Lý Dĩnh lau nước mắt cho con gái, ôm lấy thân hình nho nhỏ của cô bé: “Không sao cả, chờ khi con trưởng thành, cũng học chuyên ngành thể dục thể thao, là có thể lại cùng với anh tan học về nhà. 6 giờ hơn anh con trở về, mẹ sẽ mang con đến cổng tiểu khu chờ anh ấy được không?”
Cô bé trong lồng ngực gật gật đầu.
Huấn luyện thể dục thể thao quả nhiên tàn khốc.
Đầu tiên là kéo gân, thiếu chút nữa khiến Dư Đông đau đến ngất xỉu, còn lúc huấn luyện năng khiếu, trước tiên là học bơi trên cạn, làm mấy trăm lần động tác tay chân, cuối cùng là xuống nước cầm phao nổi, trước dùng phao nổi lót dưới đầu, luyện tập đánh chân, sau đó dùng chân kẹp phao nổi, luyện tập động tác tay khi bơi ngửa.
Lúc mới xuống nước, Dư Đông cảm giác như là có ngàn vạn cánh tay muốn nhấn chìm hắn xuống hồ, giãy giụa cho tới khi lên được bờ thì đã mệt đến một câu cũng không muốn nói.
Diêu Khải Hiên cũng không tốt hơn bao nhiêu so với hắn, sắc mặt trắng bệch, làn da cũng dúm dó hết cả lại, cầm kính bơi cũng bị run run tay.
Hai người nhanh chóng tắm rửa xong, đi ra khỏi khu bơi lội thì đã 6 giờ rưỡi. Mặt trăng đã mọc, treo trên nền trời đen nhánh, đặc biệt sáng ngời, vài ngôi sao lấp la lấp lánh quay xung quanh nó, như là em bé vây lấy mẹ trước khi ngủ, chờ nghe kể chuyện xưa.
Ba của hai người chờ ở bên ngoài đã lâu, Dư Đông và Diêu Khải Hiên lấy lại tinh thần, vội vàng bò lên trên xe đạp.
“Thế nào, mệt không?” Hai người cha hỏi cùng một lúc.
“Mệt.” Dư Đông chỉ hộc ra được một chữ, sau đó thì không muốn nói gì nữa.
“Con cảm thấy tuy rằng mệt, nhưng con rất thích bơi lội, cho nên vẫn rất vui.” Diêu Khải Hiên trên mặt tràn ngập tự hào.
“Con trai giỏi quá!” Ba hắn cảm động khích lệ.
Lúc bọn họ về đến cổng tiểu khu, tình cảnh trước mắt làm Dư Đông ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Tĩnh Thủy níu tay Lý Dĩnh, đầu không an phận mà quay quay lắc lắc, giống như vội vàng tìm kiếm gì đó, ánh đèn đường màu trắng hắt lên người cô bé, khiến cho thân hình nho nhỏ của cô càng trở nên tịch liêu và cô độc.
Lý Dĩnh thấy bọn họ về, xin lỗi cười cười: “Tôi nói với Tĩnh Thủy là A Đông đang huấn luyện, bảo nó theo tôi về nhà trước, đến khi A Đông về sẽ ra cổng tiểu khu đón anh nó.”
“Hai người đợi bao lâu rồi ạ?” Dư Đông hỏi.
“Tĩnh Thủy ăn cơm xong liền ồn ào muốn gặp con, cho nên chúng ta khoảng 6 giờ đã bắt đầu đợi ở đây.”
Hiện tại là sắp 7 giờ.
Dư Đông trong lòng đã áy náy lại càng thêm áy náy, hắn nhảy xuống xe đạp, đi đến trước mặt Tĩnh Thủy ngồi xổm xuống, tràn đầy hối lỗi nói: “Anh Đông gần đây phải huấn luyện, cho nên không thể chơi với em.”
Tĩnh Thủy chu miệng, gương mặt phình phình, giống một cái bánh bao sưng sỉa, oán giận nói: “Anh về trễ.”
“Được được được, là anh sai rồi, cuối tuần anh sẽ cùng em chơi bù lại được không?” Bộ dạng này của Tĩnh Thủy thật là đáng yêu, Dư Đông chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ phúng phính, lại vuốt vuốt mấy cái lên mũi cô bé.
“Tĩnh Thủy, cuối tuần anh Hiên cũng chơi với em nha.” Diêu Khải Hiên không biết khi nào cũng đi tới.
Tĩnh Thủy có chút cảnh giác né tránh cậu.
“Ha ha ha, Tĩnh Thủy vậy mà lại ghét bỏ cậu nha.” Dư Đông rốt cuộc nhịn không được, ôm bụng cười lăn ra, cho đến lúc cơ bắp đều đau nhức mới ngừng lại được.
Diêu Khải Hiên vô tội nói: “Tớ cũng không biết Tĩnh Thủy vì sao lại không thích tớ.”
Lý Dĩnh cũng cười, dạy dỗ Tĩnh Thủy: “Tĩnh Thủy, không được đối với anh con như vậy.”
“Đây mới là anh con.” Tĩnh Thủy vươn ngón tay múp míp chỉ vào Dư Đông.
Dư Đông cả người sung sướng đến sắp bay lên, ngoài mặt còn giả vờ đồng tình vỗ vỗ bả vai Diêu Khải Hiên.
“Được rồi đừng đùa nữa, các con mau về ăn cơm đi, huấn luyện mệt muốn chết rồi đúng không, dì cũng mang Tĩnh Thủy về nhà đây.” Lý Dĩnh thúc giục bọn họ.
Hai đứa nhỏ lúc này mới phát giác trong bụng rỗng tuếch, vội vàng nói lời từ biệt.
Cơm nước xong Dư Đông thật muốn ngã nhào lên giường ngủ một giấc, nhưng nghĩ đến bài tập còn chưa làm không thể ngủ được, đành phải ráng sức chống cự làm cho xong bài tập. Lúc viết xong chữ cuối cùng, mi mắt giống như bị dán dính lại, đầu cũng càng ngày càng nặng nề, bất tri bất giác liền ghé vào trên bàn ngủ gục.
Lúc Triệu Thục Phân đẩy cửa vào, phát hiện Dư Đông đã ngủ, vừa đau lòng vừa buồn cười, duỗi tay đẩy đẩy hắn: “A Đông, tắm rửa xong hãy ngủ tiếp đi.”
Dư Đông mơ mơ màng màng đứng lên, để mặc mẹ giúp hắn tắm rửa, lại ôm hắn về giường, đầu đụng tới gối thì cái gì cũng không còn biết nữa.
Triệu Thục Phân đóng cửa ra ngoài, lo lắng nói với ông xã nhà mình: “Em thấy A Đông là mệt lắm rồi.”
“Em cứ chờ xem đi, anh nghĩ không tới ba ngày nó sẽ la hét, không muốn đi học bơi nữa.” Dư Phong tự tin mười phần nói.
“Em thì cảm thấy còn chưa chắc đâu?” Triệu Thục Phân thần bí cười cười.
“Em cảm thấy thằng nhóc đó có thể kiên trì hay sao?” Dư Phong không thể tin được ý nghĩ của bà xã.
“Chúng ta đánh cược đi.” Triệu Thục Phân đề nghị.
“Được, nếu thua thì sao?”
“Thua thì anh phải ủng hộ và động viên A Đông trên con đường này, còn nữa, giúp em rửa chén.”
“Được thôi.” Dư Phong cảm giác ông thắng chắc rồi, thuận miệng liền đáp ứng luôn không cần nghĩ.
Ngày hôm sau Tĩnh Thủy không còn thỏa mãn với việc chờ anh Dư Đông ở cửa tiểu khu, một hai phải đi đến khu huấn luyện thể dục thể thao nhìn xem.
Lý Dĩnh đầu tiên là khuyên bảo ân cần, nói cô bé phải ngoan ngoãn nghe lời, không được quấy rầy anh Dư Đông, nhưng Tĩnh Thủy biểu hiện ngang ngược chưa từng có, không những không nghe khuyên bảo, ngược lại lôi kéo mẹ đi ra phía trước.
Lý Dĩnh bị kéo đến lảo đảo một chút, bà chưa từng nghĩ con gái lại có sức lực lớn như vậy, đành phải nhân nhượng nó, dẫn nó đến trung tâm huấn luyện thể dục thể thao.
Trung tâm huấn luyện thể dục thể thao không cho người ngoài ra vào, Lý Dĩnh sau khi giải thích một thôi một hồi với bảo vệ gác cổng thì được cùng Tĩnh Thủy ngồi chờ ở ghế dài thượng đẳng trước cửa.
Tĩnh Thủy mở to đôi mắt tò mò đánh giá bên trong khu huấn luyện, chỗ này khác biệt rất lớn so với trí tưởng tượng của cô bé. Cô vốn cho rằng trung tâm huấn luyện thể dục thể thao sẽ có kiến trúc cao lớn cây cối xanh um cùng với rất nhiều nhà cửa, không ngờ trước mắt cô là một hàng dài các kiến trúc tầm thấp, màu trắng, rất nhiều chỗ bề mặt nước sơn đã bong ra từng mảng, lộ ra lớp xi-măng xấu xí màu xám bên trong, như là những vết sẹo trên mặt. Cửa chính có một tấm bảng loang lỗ, chữ trên đó đã bị mưa gió bào mòn không còn nhìn ra được, chỉ có thể nhận ra mấy chữ “Trung tâm huấn luyện Thể dục Thể thao thành phố Z”.
Tĩnh Thủy thu hồi ánh mắt, lại khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn ngày thường, an tĩnh ngồi trên ghế, một câu cũng không nói, thỉnh thoảng lại đong đưa hai chân.
Một giờ đi qua, lại một giờ đi qua, sắc trời bắt đầu tối sầm xuống, mặt trăng trốn phía sau một đám mây, phát ra ánh vàng mông lung hơi mờ ảo.
Lý Dĩnh có chút xót con gái, thử dò hỏi: “Tĩnh Thủy, có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước được không.”
“Không đói bụng.” Tĩnh Thủy không có một chút dấu hiệu muốn đứng dậy nào.
Lý Dĩnh thở dài, một lần nữa dựa vào lưng ghế.
______________
Lời tác giả: Phổ cập kiến thức một chút, các vận động viên chuyên nghiệp, bình thường, trên cơ bản đều phải đi theo con đường: học giáo dục thể dục thể thao ở trung tâm huấn luyện thành phố, tại đây các học sinh cực kỳ ưu tú, được tuyển thẳng vào đội tuyển quốc gia cũng có, nhưng rất ít. Bình thường là, sau khi vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao thành phố, thì có thể tham gia thi đấu cấp tỉnh. Nếu có thể nằm trong danh sách 3 người đứng đầu thì có thể tiến vào học ở trung tâm thể dục thể thao tỉnh, lại huấn luyện ở đây một đoạn thời gian nữa sau khi có đủ tư cách mới có thể tham gia thi đấu trên các tỉnh, khi các tỉnh thi đấu chiếm được danh sách từ hạng nhất đến hạng 3 thì sẽ có thể tiến nào Đội Tuyển Quốc Gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT