Tĩnh Thủy trong lòng vẫn có chút lo lắng, dựa theo thành tích mà nói, cô không kém hơn so với Vương Y Lam bao nhiêu, nhưng cũng không thể bảo đảm rằng lượt bơi sau sẽ không có ai hơn cô.
Cô thở dài mặc xong quần áo, không màng toàn thân bủn rủn mệt mỏi, ánh mắt khẩn trương nhìn theo hình bóng của các tuyển thủ đang vượt sóng trong bể bơi ngoài kia.
Lượt bơi của tổ tiếp theo, người hạng nhất không nhanh hơn cô, lượt kế tiếp nữa cũng như thế.
Tĩnh Thủy trong lòng giống như có một quả khinh khí cầu đang bay lên cao. Nếu không phải vì bảo vệ hình tượng của bản thân, thì cô thật muốn bổ nhào lên cái giường trong ký túc xá của mình mà lăn lộn.
Nhưng mà vẫn phải đợi huấn luyện viên thông báo kết quả cuối cùng.
Buổi tối Vương Y Lam là người cuối cùng trở về phòng, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lưu Tư Dư muốn hỏi nhưng lại có chút chuyện không dám hỏi, cho nên đành phải dùng khóe mắt liếc trộm trên người cô.
Vương Y Lam đi đến trước mặt Tĩnh Thủy, có chút không tình nguyện nói: “Em và chị cùng tham gia 200m bơi ếch đó.”
“Thật sao?”
“Huấn luyện viên đã chính miệng nói với chị, còn có thể giả hay sao?” Cô ta có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn.
“Em biết rồi. Cảm ơn sư tỷ.” Tĩnh Thủy ngoan ngoãn câm miệng, không dám trêu chọc cô ta.
Nhan Hòa có chút nhút nhát nhìn về phía Vương Y Lam, ánh mắt nóng cháy lại khẩn thiết.
Thấy bản thân mình được trông mong, Vương Y Lam cảm thấy rất có mặt mũi, không hề để tiểu sư muội nhìn mình không chớp mắt này vào trong mắt: “Em tên là Nhan Hòa đúng không, huấn luyện viên nói cho em tham gia 100m bơi bướm.”
Nhan Hòa kích động đến đầy mặt đỏ bừng, không thể tin được bản thân mình nhanh như vậy đã có thể tham dự thi đấu toàn quốc, không ngừng lặp lại như một cái máy: “Cảm ơn sư tỷ, cảm ơn sư tỷ.”
“Còn em thì…” Vương Y Lam liếc mắt nhìn Lưu Tư Dư, “Huấn luyện viên bảo em bơi tiếp sức, là đấu loại.”
“Chẳng lẽ đấu loại thì không quan trọng?” Lưu Tư Dư cố ý nhấn mạnh hai chữ “quan trọng”, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào cô ta.
“Quan trọng, cho nên lo mà bơi cho tốt.” Vương Y Lam không có tâm trí nói tới nói lui với con nhóc này, đi vào toilet bắt đầu giặt quần áo, vừa giặt còn vừa kêu lên “Trương Tĩnh Thủy, cho chị mượn bàn chải của em một chút.”
“Được ạ, sư tỷ chị cứ dùng đi.” Tĩnh Thủy đã quá quen với chuyện như vậy, cho nên chỉ cần là không quá đáng thì cô vẫn có thể chấp nhận được.
Được lắm, cứ chờ xem. Lưu Tư Dư hung tợn nhìn thân hình trong toilet chằm chằm, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
Sau khi xác định được danh sách thì chính là một tháng tập huấn diễn ra, vì đảm bảo chất lượng huấn luyện, Tĩnh Thủy, Nhan Hòa, Lưu Tư Dư đành phải xếp bài tập trên lớp qua một bên chờ sau khi thi đấu quay về sẽ sắp xếp thời gian học bổ túc lại.
Lần này chỗ bọn họ đến thi đấu là khu vực miền Trung của thành phố T. Nếu đi bằng xe lửa thì cũng phải mất 2 ngày 2 đêm.
Tĩnh Thủy không có việc gì làm liền ghé vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhìn cây cối đang dần dần trở nên thưa thớt, không trung đang từ xanh thẳm biến thành màu cát vàng bụi bậm, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài ống khói đen cuồn cuộn, cảm giác đặc biệt mới lạ.
Khí hậu ở thành phố T so với thành phố X khô ráo hơn rất nhiều, phong cách ẩm thực cũng không giống nhau, Tĩnh Thủy mới đến cho nên vẫn không thể thích ứng được, nhưng khi cô ngâm mình ở trong nước thì cảm giác tự do tự tại đã quay trở lại.
Tĩnh Thủy không dám bơi nhiều, đại khái chỉ khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì đã lên bờ tắm rửa hong khô tóc, sau khi ra ngoài thì phát hiện Dư Đông đang ngồi ở phòng nghỉ, trên đùi đặt một chồng giấy trắng vì vậy cô tò mò đi qua.
Dư Đông thấy Tĩnh Thủy tới, không hề giấu giếm đưa từng chồng từng chồng tư liệu về các tuyển thủ cho cô xem: “Ngoại trừ Vương Y Lam thì có một tuyển thủ mà em cần phải đặc biệt chú ý, cô ấy tên là Lục Nhiễm, cũng là 12 tuổi bằng tuổi với Vương Y Lam, lần trước 200m bơi ếch cô ấy đã về thứ tư, một năm nay thành tích cũng tăng trưởng không kém, hoàn toàn có khả năng cạnh tranh huy chương.”
“Có lẽ lúc thi đấu loại thì sẽ không gặp được.”
“Không nên chính diện thi đấu cùng với cô ấy, thực ra thi đấu toàn quốc lần này chỉ là cơ hội để em mở rộng tầm mắt, học tập kinh nghiệm của người khác, rút tỉa cho bản thân mà thôi. ”
“Vậy còn anh lần này anh có tin tưởng có thể đối mặt với Từ Minh Triết không?” Nhớ tới Dư Đông đã rất nhiều lần bị Từ Minh Triết thắng tuyệt đối, Tĩnh Thủy có chút lo lắng hắn sẽ vì như vậy mà bỏ cuộc, không dám tiếp tục khiêu chiến Từ Minh Triết.
“Yên tâm, không chỉ có tin tưởng đối mặt mà anh còn muốn vượt qua cậu ta.” Dư Đông trong lòng vẫn luôn cảm thấy uất ức, vẫn luôn mong chờ có một ngày có thể đứng trên bục lãnh thưởng cao nhất, hung hăng trút được sự uất hận này ra ngoài.
“Vậy cố lên nhé.”
“Ừ, em cũng phải cố lên.” Dư Đông vươn tay, hai cổ tay đeo hai cái vòng màu đỏ và lam kề sát vào nhau.
“Dư Đông, huấn luyện viên Hạ tìm cậu.” Triệu Nham nôn nóng vội vàng chạy vào phòng nghỉ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặt đỏ như mông khỉ, “Tớ không thấy gì hết nhé.”
Con nít ở độ tuổi này đã làm mờ hiểu được ý nghĩa của từ “thích” này, không tim không phổi như Triệu Nham, cũng có thể cảm nhận được Dư Đông và Tĩnh Thủy có tình cảm không bình thường.
Dư Đông vội buông tay Tĩnh Thủy ra: “Vậy anh về trước đây, em trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Tĩnh Thủy gật đầu, quấn chặt quần áo rồi đi ra ngoài cửa.
Thời tiết đã vào tháng Giêng, gió mạnh cuốn lên từng đợt cát vàng, khiến người ta không thể nào mở mắt ra được. Tĩnh Thủy nghiêng ngã lảo đảo đi xuyên qua gió, lúc đi được đến khách sạn thì đầu tóc đều đầy cả bụi cát.
Nhan Hòa vốn đang lo lắng về chuyện thi đấu, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tĩnh Thủy, thì cũng không nhịn được cười phá lên.
Tĩnh Thủy giả vờ tức giận trừng mắt liếc cô một cái, lại đi vào nhà vệ sinh tắm rửa thêm lần nữa.
Sau khi rửa sạch bụi bặm toàn thân, Tĩnh Thủy cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc đi ra ngoài thì thấy Nhan Hòa đang ngồi trên giường, hai mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ thẩn thờ.
Cô đi qua ngồi bên cạnh Nhan Hòa: “Cậu sao vậy?”
“Tĩnh Thủy, cậu… có khẩn trương không?” Nhan Hòa run rẩy nói ra vấn đề này.
“Nếu nói không khẩn trương thì chỉ là gạt người ta, nhưng mà huấn luyện viên vừa nói nếu khẩn trương vừa phải thì sẽ rất có lợi.”
“Khẩn trương vừa phải là như thế nào?” Nhan Hòa gần như sắp khóc.
“Chính là… toàn thân đều rất hưng phấn, rất có ý chí chiến đấu, tớ cũng không thể nói rõ được nhưng tóm lại là không thể quá căng thẳng.” Tĩnh Thủy nói lòng vòng một hồi cuối cùng cũng đưa ra được kết luận.
Nhan Hòa trên mặt phiền muộn lại càng tăng thêm: “Tĩnh Thủy, lần đầu tiên tớ phát hiện thế giới bên ngoài là rộng lớn như vậy.”
“Tớ cũng vậy.” Tĩnh Thủy dừng một chút, “Cho nên Nhan Hòa, cậu có muốn tiếp tục đi nhìn xem thế giới rộng lớn như thế nào không?”
“Đương nhiên là muốn.” Nhan Hòa lập tức tinh thần tỉnh táo.
“Vậy phải thi đấu nhiều hơn, đi nhiều nơi hơn.”
“Nếu phải nói thì tớ muốn đi Bắc Kinh.” Nhan Hòa tràn ngập chờ mong nhìn những chiếc xe đang lao đi trên đường cái, giống như trong thời khắc đó, đã đặt bản thân mình đến nơi mình mong muốn.
“Tớ cũng muốn, lúc tớ trước cũng thường xuyên nhìn thấy trên tivi. Mẹ tớ cũng đã từng nói qua, chỉ là vẫn chưa có cơ hội đi.” Tĩnh Thủy rất tiếc nuối.
“Nhưng mà Bắc Kinh khi nào mới tổ chức thi đấu bơi lội?” Nhan Hòa khổ sở lấy tay che đầu.
“Sẽ có, cậu phải kiên trì hơn nữa, chúng ta ngay cả huấn luyện ma quỷ của huấn luyện viên Hạ cũng có thể chịu đựng được, thì còn có gì mà không được?”
“Ừ.” Nhan Hòa vốn là rất dễ dỗ dành, cho một chút ánh sáng mặt trời thì sẽ lập tức rạng rỡ.
Nhưng tối hôm nay, lúc Tĩnh Thủy nằm xuống thì chính bản thân cô lại một lần nữa mất ngủ.
Sự cạnh tranh ở trong đội đã kịch liệt như vậy đừng nói gì là cả nước, cô làm sao có thể bảo đảm lần nào mình cũng là người may mắn thắng lợi?
Tĩnh Thủy không dám nghĩ tới việc bản thân mình rốt cuộc có thể đi được bao xa, nhưng có một việc cô hiểu rất rõ, chính là chỉ cần có hi vọng thì cô sẽ tuyệt đối không từ bỏ.
Khi vầng thái dương vừa mới lộ ra một chút ánh sáng khỏi đám mây mù, Tĩnh Thủy đã tỉnh giấc, sau khi rửa mặt xong thì len lén đi ra ngoài không dám đánh thức Nhan Hòa đang ngủ ngon lành.
Lúc đi đến phòng tập thể thao, cô vốn cho rằng bản thân mình đến sớm, nhưng không ngờ còn có người đến sớm hơn cô. Với sự cầm đầu của Dư Đông một đội ngũ xếp thành hình tam giác đang cầm tạ giơ lên giơ xuống, Lưu Tư Dư cũng đang làm động tác kéo duỗi.
Thấy Tĩnh Thủy tới, Dư Đông buông tạ xuống: “Sao dậy sớm như vậy.”
Cái vòng tay màu đỏ trên cổ tay hắn chạy lên chạy xuống, trở thành một màu sắc nổi bật trong phòng tập thể thao.
Diêu Khải Hiên tinh mắt, phát hiện ra chi tiết này: “Món đồ lâu như vậy mà hai người vẫn còn giữ sao?”
“Món đồ gì?” Lưu Tư Dư nghe được không hiểu ra sao.
“Chính là cái vòng tay này. Buổi tối trước hôm thi đấu tuyển chọn bơi lội cấp tỉnh, hai người bọn họ đã đi mua cùng nhau, nói là có thể mang đến vận may.” Dư Đông còn chưa kịp ngăn lại, Diêu Khải Hiên đã nói ra lai lịch.
Lưu Tư Dư sắc mặt thay đổi, liếc nhìn Tĩnh Thủy, trong mắt có một sự thù địch.
Tĩnh Thủy kéo tay áo xuống, che khuất vòng tay, sắc mặt bình thường nói: “Chỉ là chơi vui thôi, chúng ta huấn luyện đi.”
Dứt lời, cô để đùi lên lan can bắt đầu hít đất.
Mỗi một tế bào trên cơ thể đều được giãn nở ra nhờ vận động, Tĩnh Thủy lau mồ hôi trên trán, thấy đã đến giờ, liền phủ thêm quần áo chuẩn bị đi đến khu bơi lội.
Khi cô vừa bước chân ra khỏi thì Diêu Khải Hiên đã đuổi theo sau lưng: “Tĩnh Thủy, xin lỗi em, cái vòng tay đó không phải anh cố ý nhắc lại.”
“Không sao.” Tĩnh Thủy căn bản là không để chuyện này trong lòng, “Anh Khải Hiên mau đi chuẩn bị thi đấu đi, đừng bị ảnh hưởng bởi chuyện này.”
Được Tĩnh Thủy bỏ qua, Diêu Khải Hiên rốt cuộc cũng trút được gánh nặng, bèn đi thay quần áo rồi bắt đầu làm nóng cơ thể.
Cuộc thi bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc lần này được chú ý rất lớn, hai bên đường bơi đều có gắn camera di động, để có thể quay được trạng thái của các tuyển thủ bất cứ lúc nào. Khu bơi lội trong nhà được trang bị máy sưởi ấm, hoàn toàn không hề cảm nhận được gió lạnh bên ngoài. Bốn phía xung quanh đều ngồi đầy khán giả hâm mộ, đến đây để chiêm ngưỡng phong thái của các tuyển thủ quốc gia tương lai.
Một đám thiếu niên mặc áo lông vũ màu sắc rực rỡ nối đuôi nhau đi ra từ cửa dành cho vận động viên, trên khán đài lập tức bộc phát một trận hoan hô vang dội.
Tĩnh Thủy nhìn qua danh sách dự thi, nội dung 400m bơi tự do nam được chia làm 5 lượt, Triệu Nham thi đấu ở làn bơi số 4 lượt thứ tư, Dư Đông và Từ Minh Triết đều ở lượt thứ năm, bơi ở hai đường bơi liên tiếp thứ ba và thứ tư.
Bóp còi, thi đấu, lên bờ, bóp còi, thi đấu, lên bờ... hơn nửa tiếng sau, lượt thi thứ tư cuối cùng cũng kết thúc, Triệu Nham không tốn nhiều sức lực đã xếp thứ nhất trong lượt bơi của mình, Tĩnh Thủy cũng mong chờ bóng dáng Dư Đông và Từ Minh Triết.
Trong một năm nay Từ Minh Triết đã tham gia rất nhiều các cuộc thi đấu từ lớn đến nhỏ, khán giả đã khá quen thuộc đối với cậu ta, cho nên khi cậu ta vừa xuất hiện thì đã có người hò reo gọi tên, thậm chí còn có người huýt sáo.
Từ Minh Triết không dao động, dáng vẻ cho dù có bão táp cũng không thể đả động đến mình, vẫn tiếp tục làm động tác chuẩn bị cuối cùng.
Tĩnh Thủy nhìn ra anh trai mình rất khẩn trương, thỉnh thoảng lại phải dùng tay sờ kính bơi, xem nó đã dính sát vào mắt hay chưa.
Một hồi còi vang lên ngăn cản động tác của Dư Đông, hắn hít sâu một hơi, đứng trên bục xuất phát, hai tay cắm chặt vào mép bục.
Tiếng còi báo hiệu xuất phát cất lên, Dư Đông và Từ Minh Triết gần như đồng thời lao vào trong nước, dẫn đầu lượt bơi ngay lập tức.
Tĩnh Thủy nhìn ra được, Từ Minh Triết đấu loại chỉ dùng năm phần sức lực, bơi vô cùng nhẹ nhàng, giống như đây không phải là thi đấu mà là đang chơi đùa ở hồ bơi của khách sạn 5 sao.
Nhưng ý nghĩ của Dư Đông bên cạnh thì không phải là như vậy, tần số quạt nước của hắn so với Từ Minh Triết nhanh hơn nhiều, chỉ kém cậu ta một cái đầu.
100m qua đi, những người phía sau đã bị hai người bọn họ bỏ xa, hồ bơi trở thành sân khấu biểu diễn của riêng hai người bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT