Trên khán đài trong nháy mắt sôi trào lên, mọi người đều vui vẻ giống như chính mình đoạt quán quân vậy, ôm nhau một đoàn, vừa nhảy nhót vừa cười ha ha.

Hậu quả của việc chịu tải trọng quá mức, là trong nháy mắt sau khi chạm vách đích, thì toàn bộ khớp xương đều giống như bị khóa chặt lại, không thể cử động. Dư Đông dán sát vào vách hồ nghỉ ngơi một lúc, tầm mắt mới dần dần rõ ràng hơn. Chuyển động cần cổ nhìn về bốn phía, xác nhận đúng mình là người thứ nhất chạm vách hồ xong, sự kinh ngạc hiện lên ở đuôi lông mày có muốn giấu cũng không giấu được.

Hắn chỉ mong vượt qua Triệu Nham, nhưng vị trí thứ nhất này hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới.

Sự tức giận trong lòng kia lúc này đã biến thành pháo hoa, bay vút trên không trung rồi “Bùm” một tiếng nổ tung trời, tâm tình hưng phấn không biết trút vào đâu, hắn liền hét to một tiếng, điên cuồng quấy nước trước mắt, cuốn lên từng trận sóng to như tuyết trắng, cho đến khi ý thức được loại hành vi này có chút ngu ngốc, mới ngượng ngùng ngừng lại.

Triệu Nham lại ôm hắn một cái: “Chúc mừng cậu.”

Trong thanh âm không có ghen ghét, không có bất mãn, chỉ có chân thành, giống như Dư Đông là anh em nhiều năm của cậu.

“Cậu cũng rất tuyệt, sau khi vào học ở trung tâm huấn luyện tỉnh, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để thi đấu với nhau.”

“Được, tớ chờ.” Hai người vươn tay, đánh vào lòng bàn tay nhau trong không trung.

Trong lễ trao giải, Dư Đông vốn định im miệng, giả bộ thành thục ổn trọng, ai ngờ miệng cười đến căn bản là khép không được, nên hắn dứt khoát từ bỏ, thoải mái hào phóng mà khoe ra nụ cười thật nhiều như trút được gánh nặng.

Lúc tên hắn được gọi lên, hắn hai chân dùng một chút lực, nhảy lên đài lãnh thưởng, vội vàng vươn cổ, chờ có người treo khối huy chương ánh vàng rực rỡ kia lên cho hắn.

Giây phút tiếp xúc với miếng vàng kia, hắn theo bản năng dùng tay ước lượng, phát hiện căn bản là không nặng, cầm lấy tới cắn một cái, miệng để lại một mùi kim loại khó chịu.

Tuy rằng lý tưởng và hiện thực luôn có chênh lệch, nhưng đoạn nhạc đệm này không ảnh hưởng gì đến sự vui sướng của Dư Đông, sau khi nhận thưởng, hắn cơ hồ là chạy một mạch về phía khán đài.

Tĩnh Thủy nhìn thấy hắn, chạy như bay qua đi, hắn vững vàng bế cô, xoay một vòng tròn, cho đến khi phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung trên người bọn họ, mới lưu luyến thả xuống.

Tất cả mọi người nắm tay hắn, vỗ bờ vai hắn, chúc mừng hắn, Dư Đông cảm giác mình đã leo lên một tầm cao mới, lấy tư thái vương giả quan sát cảnh đẹp bên dưới.

Hắn vui vẻ đến mức đầu óc choáng váng, quên mất chuyện kế tiếp phát sinh là chuyện gì.

Không biết có phải bởi vì đã có thể tiến vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh mà chủ quan hay không, Diêu Khải Hiên 200m bơi ngửa chỉ về vị trí thứ năm, sau khi thi xong Dư Đông nhịn không được ý vị thâm trường nói: “Còn nói tớ là Ngũ a ca, bây giờ đến phiên cậu.”

Diêu Khải Hiên lẳng lặng nghe hắn trêu chọc, cười cười không nói tiếng nào.

Triệu Nham làm hết lễ nghĩa của người chủ nhà, sau khi thi đấu xong đã dẫn bọn họ đi dạo trên con phố ăn vặt nổi tiếng nhất ở thành phố H, lúc đầu mọi người còn rất nể tình nghe cậu ta giới thiệu, sau đó lại sôi nổi vơ vét món ngon, chỉ còn lại có Triệu Nham, Dư Đông và Diêu Khải Hiên ba người xấu hổ đứng tại chỗ.

Trên đường trở về, ai nấy đều túi lớn túi nhỏ xách đầy tay, lúc lên xe buýt thiếu chút nữa thì không nhét hết được.

Sau khi ở trường học mấy khóa bổ túc xong, trung tâm thể dục thể thao tỉnh đã gửi thư thông báo, gọi Dư Đông và Diêu Khải Hiên thu thập đồ đạc, nhanh chóng báo danh, thủ tục chuyển trường cũng đã lo liệu thỏa đáng. Cùng đi còn có mấy nam sinh và nữ sinh khác ở trung tâm huấn luyện.

Trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh nằm ở thành phố X, điều này có nghĩa là Dư Đông sắp sửa phải từ biệt Tĩnh Thủy một đoạn thời gian rất dài, chỉ có khi huấn luyện viên cho bọn họ nghỉ phép thì mới có thể gặp nhau.

Đương nhiên, cũng rất có thể là vĩnh biệt, bởi vì có rất nhiều người bị kẹt lại cho nên cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Tưởng tượng đến đây, Dư Đông trong lòng liền thấy chua xót, về sau gặp khó khăn gì, hắn cũng đều không thể đứng bên cạnh bảo vệ cô bé này nữa, chỉ có thể để một mình cô dùng bờ vai gầy yếu của mình mà tự gánh vác lấy mưa gió.

Trước khi đi một ngày, hắn quyết định hẹn Tĩnh Thủy ra nói chuyện đàng hoàng.

Địa điểm chính là công viên nhi đồng gần đó. Nói là công viên, kỳ thật chi bằng nói là công viên trò chơi, bên trong có rất nhiều loại trò chơi dành cho trẻ nhỏ, mỗi ngày vào lúc chiều tối ở đây cũng có rất nhiều ông bà lão đến tập thể dục và chơi đùa cùng các cháu.

Bọn họ bò lên trên một sườn núi nhỏ, nằm xuống trên bãi cỏ, đêm nay tinh tú phủ kín cả bầu trời, giống như những hạt pha lê điểm xuyết trên quần áo vậy.

“Anh sắp phải đi rồi, đến một nơi rất xa nơi này.” Dư Đông do dự hồi lâu, mới nói ra những lời này.

“Em biết.” Ngoài dự đoán chính là, Tĩnh Thủy không có khóc nháo, giống như nghe được một tin tức đã biết từ lâu.

“Trong lúc anh không có ở đây, em phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt, đừng gây chuyện rắc rối có biết không?”

“Hình như người hay gặp rắc rối chính là anh đó?” Tĩnh Thủy một câu liền chọc thủng sự thật.

“Giỏi lắm, lá gan càng lúc càng lớn.” Dư Đông bắt đầu cào Tĩnh Thủy ngứa ngáy, cào đến Tĩnh Thủy lăn lộn đầy đất, sau khi dính một thân đầy cỏ, mới buông tha cô.

Chơi đùa xong, cả hai đứa trẻ đều mệt mỏi, một lần nữa nằm lại trên bãi cỏ sườn núi.

Tĩnh Thủy nghiêng người nhìn về phía Dư Đông: “Anh à, anh tin tưởng em nhé, em nhất định có thể đến trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh với anh.”

Bắt đầu từ năm cô được 6 tuổi thì anh trai chính là mục tiêu theo đuổi của cô, bây giờ anh ấy bay về nơi cao hơn xa hơn, cô không thể dậm chân tại chỗ ở đây được.

“Được, anh chờ lúc chúng ta gặp lại.” Dư Đông cũng xoay người đối mặt với cô.

Hai đôi mắt trong suốt nhìn nhau thật lâu, trong đáy mắt giống như có một dòng suối đang ào ào chuyển động.

Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Buổi sáng hôm sau, Dư Đông và Diêu Khải Hiên cùng đi với Tĩnh Thủy một lần cuối cùng đến trung tâm huấn luyện, Tĩnh Thủy tiếp tục huấn luyện, Dư Đông và Diêu Khải Hiên thì lên xe buýt ra ga tàu hỏa.

Không bi thương, không khóc thút thít, Tĩnh Thủy chỉ phất phất tay, nhìn khuôn mặt hai người anh dần dần biến mất trước mắt cô.

Đừng quên ước hẹn của chúng ta, em tin sẽ có một ngày chúng ta thực hiện được.

Tĩnh Thủy đổi hướng, đi về hướng cửa chính của trung tâm huấn luyện.

Sau khi huấn luyện buổi sáng hôm đó hoàn thành, Tĩnh Thủy cảm thấy Nhan Hòa có chút không ổn, tuy rằng cô ấy bình thường cũng rất ít nói nhưng ít ra cũng sẽ tâm sự với cô, ngày hôm qua xem phim hoạt hình nào, cùng chia sẻ đồ ăn vặt, nhưng hôm nay giống như một cái hũ nút không nói một lời.

“Làm sao vậy? Có phải là có người ăn hiếp cậu không?” Tĩnh Thủy hỏi.

Nhan Hòa lắc đầu.

“Vậy sao cậu lại không vui?”

Nhan Hòa hai tay đan vào nhau, giống như đang tiến hành đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt, Tĩnh Thủy xuất ra toàn bộ kiên nhẫn, chờ người chị em tốt của mình chủ động mở miệng.

“Tớ… tớ cảm thấy tớ không có năng khiếu trong việc bơi lội.” Nhan Hòa cảm thấy nói ra câu này có chút mất mặt, cả khuôn mặt đều đỏ lên như một quả táo.

“Vậy cậu cảm thấy tớ có năng khiếu hay sao?” Tĩnh Thủy hỏi lại cô bé.

Nhan Hòa gật đầu như giã tỏi.

“Tớ gầy như vậy, lúc mới huấn luyện còn vì không chịu nổi mà bị nôn ra, sau khi học 4 loại tư thế bơi thì còn thường xuyên bị huấn luyện viên Thư mắng, lúc thi đấu theo từng tổ nhỏ thì cũng không có thành tích gì đáng kể, cái này mà gọi là có năng khiếu sao?” Tĩnh Thủy kéo móc về phía một bên, giống nghe được chuyện hết sức buồn cười, “Nhưng mà lúc huấn luyện tớ đều rất nghiêm túc, rất nhiều lần tớ còn huấn luyện thêm nữa. Năng khiếu là rất quan trọng, nhưng nỗ lực càng quan trọng hơn, có đúng không?”

Nhan Hòa sắp cúi đầu thấp đến tận ngực: “Thực xin lỗi.”

“Không sao, tớ có một quyết định, không biết cậu có tán đồng không.” Thấy chị em của mình đã nghĩ thông suốt, Tĩnh Thủy quyết định càng tiến thêm một bước, nói kế hoạch của mình cho Nhan Hòa.

“Quyết định gì?”

“Tớ định nói chuyện với Huấn luyện viên Thư một chút, xin cho tớ huấn luyện thêm, sau khi thi xong tất cả các bài tập buổi tối.”

“Được! Tớ luyện cùng cậu.” Điều Tĩnh Thủy bất ngờ chính là, Nhan Hòa vậy mà rất vui vẻ đồng ý với quyết định của cô.

“Muốn luyện thêm à? Tớ cũng luyện.” Lưu Tư Dư không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng hai cô.

Tĩnh Thủy và Lưu Tư Dư cũng không coi như là thân thiết, nhưng thêm một người nói chuyện thì luôn là tốt hơn, buổi chiều hôm đó sau khi huấn luyện kết thúc các cô bảo nhau đi về phía huấn luyện viên Thư đưa ra yêu cầu này.

Thư Giai lông mày nhíu lại thành một hàng. Có lẽ là đang tự hỏi về tính khả thi của việc này, qua một hồi lâu sau mới có câu trả lời: “Câu lạc bộ bơi lội buổi tối vẫn mở cửa, nhưng buổi tối tôi phải về nhà, bởi vì còn có con nhỏ, các em chỉ có thể tự mình luyện.”

“Không sao, cảm ơn huấn luyện viên Thư.” Việc huấn luyện truyền kỳ đã làm đám người Tĩnh Thủy hình thành thói quen tự lên kế hoạch và thực hiện kế hoạch của chính mình.

“Cô có con gái, còn tôi thì độc thân, mấy cô bé này, để tôi xem chừng cho.” Người nói chuyện chính là người ngày đầu tiên bọn họ đã gặp qua - huấn luyện viên Diệp.

“Được, thật không mong gì hơn.” Thư Giai giống như giải quyết được một chuyện lớn “Vậy sau này buổi tối các em huấn luyện cùng với Huấn luyện viên Diệp, nhưng mà đừng tập quá trễ, về sớm một chút.”

Sau khi Tĩnh Thủy trở về nói chuyện huấn luyện thêm với Lý Dĩnh, Lý Dĩnh đau lòng không thôi, nói bóng nói gió khuyên cô không cần tự làm khó mình như vậy, nhưng Tĩnh Thủy khăng khăng kiên trì, không chịu thay đổi ý định, Lý Dĩnh đành phải chịu thua, thương lượng với chồng buổi tối thay phiên đón cô bé về.

Trung tâm huấn luyện có nhà ăn. Ba cô bé sau khi ăn cơm chiều ở đó xong, thì mượn tạm phòng nghỉ cấp tốc giải quyết các bài tập về nhà, sau đó liền theo huấn luyện viên Diệp đi vào hồ bơi.

Đầu tiên là bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do mỗi loại tiến hành 100m làm nóng cơ thể, tiếp theo là bơi tự do 1.500 m tính giờ, tiếp theo đó là 50m 100m 200m 400m bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do, thi đấu với nhau.

Trận đầu là nội dung Lưu Tư Dư am hiểu nhất 100m tự do.

Cô ta có chút cao ngạo nhìn Tĩnh Thủy và Nhan Hòa: “Các cậu nếu có thể bơi thắng được tớ tớ sẽ đưa cho các cậu một hộp socola nhập khẩu.”

“Được thôi, đây là những gì cậu nói không được đổi ý.” Tĩnh Thủy cười xấu xa, giống như đang ấp ủ một âm mưu gì đó.

Huấn luyện viên Diệp vui tươi hớn hở nhìn ba cô bé thi đấu nội bộ, anh cho rằng họ cứ khích bác lẫn nhau như vậy, mới có thể đem tiềm lực của bọn họ phát huy ra đầy đủ, huấn luyện mới có hiệu quả.

“Tớ chọn làn bơi thứ tư.” Lưu Tư Dư giành trước một bước, chiếm cứ vị trí tự cho là tốt.

“Không sao cả tùy ý cậu.” Tĩnh Thủy không để bụng tự mình lại chọn làn bơi số 5.

Nhan Hòa trước nay đều không thích cùng người khác tranh giành im lặng mà chọn đường bơi thứ ba.

“Tất cả vào vị trí... chuẩn bị... huýttt...”

Tiếng còi của huấn luyện viên Diệp vang lên, Lưu Tư Dư liền dẫn đầu nhảy vào trong nước, Tĩnh Thủy theo sát sau đó, Nhan Hòa ở vị trí thứ ba.

Lưu Tư Dư từ lúc bắt đầu đã dùng hết toàn lực, tầng tầng cuộn sóng ở phía sau mở ra, cánh tay bay nhanh chóng trên dưới phập phồng trong nước, giống như một quả pháo bất cứ lúc nào cũng có thể nổ mạnh.

Tĩnh Thủy cũng không lưu tình chút nào, bám theo Lưu Tư Dư chặt chẽ, chỉ kém cô ta một khoảng cách là nửa cái đầu, dĩ nhiên không phải là vì hộp sôcôla kia mà là bởi vì Lưu Tư Dư chủ động khiêu chiến làm cô bùng lên ý chí chiến đấu.

Đây là điểm tốt của việc có đối thủ.

50m trôi qua, Lưu Tư Dư dẫn đầu xoay người, cô ta chạm vách hồ trước một giây, một giây sau Tĩnh Thủy cũng đến.

Không thể tiếp tục như vậy cần phải tăng tốc hơn. Lưu Tư Dư không màng lồng ngực đã hao hết không khí và cánh tay đau nhức, khẽ cắn môi, hai chân điên cuồng đạp nước.

Nhưng cô ta không ngờ là, Tĩnh Thủy tăng tốc còn nhanh hơn so với cô ta, sự chênh lệch giữa hai người càng lúc càng bị thu nhỏ lại.

Lưu Tư Dư nâng cánh tay, cảm giác tay giống như bị trói vào một khối đá, còn chưa kịp vẽ ra được một vòng tròn hoàn chỉnh thì đã chìm vào trong nước, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tần suất đạp nước của mình càng lúc càng giảm xuống, khoảng cách với Tĩnh Thủy cũng từng chút từng chút một bị kéo ra.

Không! Cô ta không thể thua bởi một người không có sở trường là bơi tự do được, điều này thật là vô cùng nhục nhã.

Tĩnh Thủy dẫn đầu chạm vách hồ, nhìn Lưu Tư Dư thở hổn hển phía sau, cô khống chế nội tâm đắc ý giảm xuống.

“Tớ không phục.” Lưu Tư Dư sau khi điều hòa hơi thở, trừng mắt nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu giống như sắp bắn ra lửa.

“Vậy được rồi chúng ta thi tiếp thi bơi bướm có được không? Nhưng mà hộp sôcôla kia thì cậu phải cho tớ rồi.” Tĩnh Thủy cười tinh ranh.

“Thi thì thi, ai sợ cậu chứ.” Lưu Tư Dư vỗ một cái lên mặt nước, khởi động tín hiệu khiêu chiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play