Sáng hôm sau, chúng ta được dẫn đến nơi thi đấu. Bầu trời có những bông tuyết bay bay, cực kỳ lộng lẫy, tuy có lạnh một chút nhưng ta chịu đựng được. Dơi tinh khép nép đi phía sau lưng ta, ta cũng không hiểu, hắn sợ lạnh như vậy thì còn đòi luyện Hàn Băng thuật cái gì? Mười năm nữa cũng chưa chắc luyện thành, đừng nói gì là ba năm!
Đó là một khu lán trại rộng rãi, mỗi người được sắp xếp vào một lán quây kín bốn bên. Bên trong đã có bếp lò nhóm sẵn và đầy đủ nguyên vật liệu nấu ăn phù hợp với đề bài.
Ta liếc qua, thấy có thịt và tôm… không phải đã nói sẽ làm món ngọt sao? Không phải là bánh trôi à?
"Đồ ngốc, bất cứ ai cũng có thể đổi đề thi vào giờ chót kia mà, nhất là khi chỗ cất đề thi bị trộm viếng…" Hắn trong bộ dạng Tiểu Tước bĩu môi nói với ta.
"Không phải ngươi tự tin là mình ăn trộm giỏi lắm sao, để lại dấu vết à? Tờ giấy mà ngươi đưa cho ta, không phải là sao chép mà là bản gốc sao?" Ta điên lên.
"Ngươi chỉ bảo ta đi lấy đề thi, không bảo ta không để lại dấu vết." Hắn bình thản trả lời.
"Nếu để người ta biết đề thi đã bị lấy đi, thì thứ ngươi đưa cho ta còn có giá trị gì?"
"Đó đâu phải là chuyện của ta?! Huống hồ, đổi sang món khác không phải là ngươi càng vui hơn hay sao?!" Hắn tủm tỉm trả lời.
"Con dơi khốn kiếp này!"
"Ăn nói cho rõ ràng nhé, ta có tên gọi, gọi là Biên Bức công tử, hiểu không?"
Hừ, nếu không phải trống báo hiệu giờ thi đã sắp bắt đầu, thì ta nhất định thổi còi.
Đề thi mới được đưa đến lán của ta ngay sau khi tiếng trống kết thúc, là sủi cảo. Đây là món sở trường của ta, vỏ mỏng nhân mềm, hương vị hòa quyện, cắn vào một miếng, nước sốt tươm ra, thấm vào trong lòng, đảm bảo là thơm ngon. Nhưng để chắc chắn không có sơ suất, chẳng phải cổ nhân có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng hay sao? Trong lúc ta chuẩn bị nhào bột, ta bảo dơi tinh đi thám thính tình hình các lán trại khác cho ta. Hắn đi một vòng, quay về bảo bọn họ làm rất tốt, đủ loại sủi cảo với nhiều loại nhân khác nhau, quan trọng nhất là hình dạng tinh xảo, có một vị cô nương còn nặn được cả hình con thỏ con cá…
Ta bắt đầu lo lắng, tuy rằng ta tự tin về hương vị của món mình nấu, nhưng nói thật là về hình dạng bề ngoài thì... chưa chắc đã có thể thắng được bọn họ.
Lúc này nước dùng của ta cũng đã được nấu xong, mùi thơm nức mũi, hắn mon men tới gần.
"Thơm quá, ta thử một miếng…"
Nói xong liền vội vàng cho tay vào nồi, ta đánh vào tay hắn một cái. "Ai cho ngươi ăn, chẳng phải ngươi lợi hại lắm hay sao? Chỉ cần ngửi mùi thôi là biết là ngon hay không, ăn làm gì? Mau ngửi thử cho ta, có bằng bọn họ hay không?!"
Hắn hít hít, vẻ mặt buồn bã nói: "Vốn là ta có thể làm được, nhưng chiếc vòng này đã hạn chế pháp lực của ta không ít, hay là ngươi…"
"Người đừng hòng, ta không dễ mắc lừa đâu". Tưởng ta ngốc lắm sao, tháo chiếc vòng ra cho ngươi thì còn ai hỗ trợ cho ta nữa? Chúng ta thù oán sâu như biển, ngươi chịu tha cho ta mới là lạ.
"Vương đại tiểu thư…"
Đúng lúc này một giọng nói trầm thấp dịu dàng cất lên từ bên ngoài cửa lán, ta quay lại nhìn. Chính là chủ nhân của hội thi hôm nay, Khổng công tử khiêm khiêm như ngọc, tuấn tú lại tài cao. Hắn cầm một chiếc ô, vóc dáng cao gầy, toàn thân xiêm y trắng như tuyết. Ta hốt hoảng một chút, không phải là con dơi kia đi thám thính đã gây ra tai họa gì, cho nên ta đã bị loại đó chứ?!
"Khổng công tử hữu lễ…" Ta lễ phép chào hắn. "Tiểu Tước" bĩu môi đứng nép sang một bên.
"Thanh Dật đến thăm hỏi các vị tiểu thư, nếu có cần gì cũng có thể giúp một chút."
À thì ra chỉ là đi thăm hỏi theo thông lệ. Ta vui vẻ bảo với hắn ta không có việc gì, nhất định có thể đúng giờ nộp bài thi. Hắn tươi cười nhìn khắp trong lán, bất chợt trông thấy bộ dạng ũ rũ của "Tiểu Tước", lên tiếng: "Nha hoàn này của tiểu thư trông rất quen mắt, không biết tên gọi là gì?"
"Nha hoàn của ta tên Tiểu Tước, từ nhỏ thì đã ở bên cạnh ta, rất ít khi đi ra ngoài."
"Nếu vậy có thể là Thanh Dật đã nhầm lẫn, không quấy rầy tiểu thư nữa, mong rằng có thể gặp lại tiểu thư ở tiền thính." Những người có thể có mặt ở tiền thính là những người đã được lựa chọn vào vòng trong.
Khổng công tử nói xong liền xoay người đi ra cửa, ta quay lại liếc xéo con dơi tinh kia. Thấy thế nào thì chuyện này cũng rất kỳ lạ, chẳng lẽ tối hôm qua hắn đi ăn trộm đề thi đã gây ra chuyện gì? Hắn thấy ta liếc, chỉ nhìn lên trời, tỏ vẻ vô tội nói: "Khả năng cao là hắn thấy Tiểu Tước xinh đẹp, dự định bỏ chủ lấy tớ thôi."
Con dơi khốn kiếp này, ta nghiến răng. Nhưng hắn nói cũng không phải là sai, nếu thật sự Khổng công tử thích Tiểu Tước, ta hoàn toàn có thể gả nha hoàn của ta cho hắn, dù sao đi nữa nha hoàn của ta tốt thì phủ đệ nhà ta cũng thơm lây, ta không có tình cảm gì với Khổng công tử, không gả cho hắn thì ta cũng chẳng thiệt thòi gì. Chỉ là nếu như chuyện này còn có điều gì mờ ám mà ta chưa biết được, thì sẽ phiền phức lắm đây...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT