Ngoài trời, cơn mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Tiếng nước đập vào mái nhà, trượt dài trên những viên gạch ướt át, hòa cùng không khí căng thẳng trong căn nhà nhỏ. Trong căn phòng tối, ánh đèn vàng leo lét chiếu lên những khuôn mặt đang hằn lên những biểu cảm căng thẳng.
:“Cậu còn đến đây làm gì?” Giọng của chị gái Vũ rít lên, đầy giận dữ, từng câu từng chữ như xoáy sâu vào không gian ngột ngạt. Khuôn mặt cô tái xanh, nước mắt lăn dài, nhưng ánh mắt vẫn bừng bừng lửa giận.
: "Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao? Vũ không còn ở đây nữa. Cậu đã làm đủ chưa?"
Chàng trai đứng đó, lưng ướt sũng vì mưa, nhưng ánh mắt không hề lay chuyển. Cậu ta không để ý đến những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc ướt át, cũng không bận tâm đến chiếc áo dính sát vào người. Ánh mắt của cậu kiên định, đối diện với mọi ánh nhìn trong căn phòng.
:“Tôi biết các người đang giấu cậu ấy,” chàng trai đáp lại, giọng khản đặc, không còn sự bình tĩnh như lúc đầu.
: “Tôi chỉ muốn gặp Vũ, chỉ một lần thôi. Các người không thể làm vậy với tôi.”
Mẹ của Vũ, từ góc phòng, nãy giờ im lặng, bất chợt lên tiếng, giọng bà khàn khàn, như thể đang kìm nén cả một cơn bão cảm xúc trong lòng.
:"Cậu về đi, Vũ không còn nữa."
Chàng trai lắc đầu, không tin vào những gì mình nghe.
: "Không, không thể nào. Vũ đã hứa với tôi. Cậu ấy nói sẽ không bao giờ rời xa tôi. Cậu ấy không thể nào bỏ đi mà không một lời nào như vậy!"
Bà mẹ lúc này bỗng dưng đứng bật dậy, tiến về phía chàng trai, đôi mắt bà đỏ hoe vì đau khổ.
: "Cậu muốn biết sự thật à?" Bà hét lên, giọng đứt quãng trong tiếng mưa. "Vũ đã chết! Cậu nghe rõ chưa? Nó chết rồi! Ở ngoài biển, không bao giờ quay lại nữa."
Căn phòng như nổ tung trong sự im lặng. Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ như càng nặng nề hơn, như muốn nuốt chửng mọi âm thanh còn sót lại. Chàng trai đứng chết lặng, đôi mắt mở to không tin nổi những gì mình vừa nghe. Bàn tay cậu run rẩy, cố nắm lấy một cái gì đó để giữ lại sự bình tĩnh, nhưng vô ích.
:"Không..." Cậu thì thầm, như tự nói với mình. "
:Không thể nào. Các người nói dối. Tôi không tin."
Chị gái của Vũ không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô bước nhanh tới trước mặt chàng trai, đẩy mạnh vai cậu, giọng cô vỡ òa trong tiếng khóc.
: "Cậu không hiểu sao? Chính vì cậu mà Vũ mới như vậy! Chính vì cậu mà gia đình tôi phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ. Hãy biến mất đi và đừng bao giờ quay lại nữa!"
Chàng trai bị đẩy lùi vài bước, nhưng không phản kháng. Cậu chỉ đứng đó, ngây người nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mắt. Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, hòa lẫn với những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cậu. Những lời nói của chị gái Vũ như một cú đấm mạnh mẽ, đẩy cậu vào một góc tăm tối, nơi mà sự thật phũ phàng đang vây quanh.
Cậu bước lùi dần ra phía cửa, ánh mắt vẫn còn vương vấn nơi căn phòng, nơi mà Vũ từng sống, từng tồn tại. Cậu không nói thêm lời nào, bởi vì có nói gì lúc này cũng vô nghĩa. Mưa đã ngập cả lối đi, nhưng chàng trai chẳng còn cảm thấy lạnh nữa. Cái lạnh ngoài trời không thể so sánh được với nỗi đau buốt giá trong lòng cậu lúc này.
Cánh cửa khép lại, để lại phía sau là một gia đình tan vỡ, còn bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi, âm u và lạnh lẽo như chính sự trống rỗng trong tâm hồn chàng trai.
Mưa vẫn rơi, không ngớt. Những hạt mưa đập vào mặt chàng trai, lạnh buốt, nhưng cậu không cảm nhận được gì nữa. Cơ thể như tự vận hành, đôi chân cứ thế bước đi theo quán tính, còn tâm trí thì trống rỗng, chìm trong sự hỗn loạn. Từng lời nói của mẹ Vũ, của chị gái Vũ, cứ vang vọng trong đầu cậu như những nhát dao cứa vào tim.
:"Vũ đã chết."
Hai từ đó dường như không ngừng xoáy vào tâm trí cậu, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt và khó thở. Đôi mắt cậu dán vào con đường trước mặt, một con đường dài dẫn ra bãi biển, nơi cậu và Vũ từng hứa sẽ cùng nhau đi qua trong những buổi chiều tà.
Nhưng giờ đây, cậu chỉ còn lại một mình.
Từng bước chân nặng nề dẫm lên những vũng nước, khiến chúng bắn tung tóe khắp nơi. Cơn mưa như muốn cuốn cậu đi, nhưng điều đó chẳng hề quan trọng. Gió biển thổi mạnh, từng đợt sóng đập vào bờ đá nghe như tiếng gầm thét giận dữ. Cậu lảo đảo bước tới, để mặc cho cơn gió tạt vào người.
Trước mắt cậu, biển cả mở ra, rộng lớn và mênh mông. Những đợt sóng trắng xóa vỗ vào bờ, như đang gọi mời. Chàng trai đứng đó, bàn chân trần chạm vào cát ướt, ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xăm về phía chân trời.
Ngày trước, Vũ thường đứng ở đây, cười rạng rỡ, mắt hướng về phía đại dương xanh thẳm. Cậu ấy từng nói.
:"Biển là nơi mình thấy yên bình nhất. Nó như ôm trọn tất cả nỗi buồn của mình." Câu nói ấy giờ lại vang lên trong tâm trí chàng trai, khiến cậu cảm thấy lạc lõng và đau đớn hơn bao giờ hết.
"Vũ…" Chàng trai thầm gọi, nhưng chỉ có tiếng sóng đáp lại. Cậu quỳ xuống trên cát, nước mắt hòa lẫn với mưa, chảy xuống khuôn mặt lạnh lẽo. Những ký ức về Vũ, về những khoảnh khắc họ bên nhau, giờ chỉ còn là bóng ma của quá khứ.
Từng lời hứa, từng kỷ niệm đẹp, tất cả giờ đây chỉ còn là hư ảo. Biển trước mặt mênh mông, sâu thẳm, và lạnh lẽo, giống như cuộc đời cậu lúc này, không còn gì để níu kéo.
Cậu nhìn ra xa, nơi bầu trời và mặt nước hòa quyện vào nhau. Có lẽ, ở nơi đó, cậu sẽ tìm thấy Vũ. Và nếu biển là nơi Vũ yêu thích nhất, thì cũng là nơi cậu muốn tìm đến, dù chỉ một lần cuối cùng.