Sân trường càng thêm tĩnh lặng, phòng gác ở cửa Đông, bác bảo vệ đang chuẩn bị đóng cổng trường thì chợt có bóng hai người chạy từ trong ra. Bóng của thiếu niên giao thoa với bước chạy, chỉ một lát đã không thấy đâu.
Bác thầm nghĩ sao lại ra ngoài muộn thế, nhưng thấy là hai bạn nam thì cũng vứt chuyện này ra sau đầu, đóng cổng lại.
Lâm Chức đứng cách cổng trường một khoảng, dừng lại thở.
Cửa trường học gần như đen kịt một màu, chỉ có một cái đèn đường leo lắt ở trạm xe đằng trước, những cái cột đèn khác đều cách khá xa.
Lâm Chức và Tống Gia Trúc liếc nhau một cái, cùng nở nụ cười.
Đây đại khái là một trong số ít những chuyện khác người Tống Gia Trúc từng làm trong cuộc đời. Ai mà ngờ được học sinh xuất sắc top 1 của trường, hết giờ tự học buổi tối lại kéo bạn cùng bàn vào góc không người hôn môi, còn suýt thì lỡ giờ đóng cổng trường.
Nhịp tim Tống Gia Trúc dồn dập, không phải do chạy, mà là vì sự sung sướng điên cuồng.
Lâm Chức vẫy tay với Tống Gia Trúc, chúc cậu ngủ ngon.
Tống Gia Trúc nhìn y đi khuất, chưa bao giờ hi vọng thời gian có thể trôi nhanh như bây giờ.
Nếu mau chóng tới kì thi đại học thì tốt rồi, tương lai sẽ được xác định, cậu có thể cùng Lâm Chức tới một thế giới rộng lớn hơn, có lẽ còn có thể thuê phòng chung với nhau.
Nghĩ đến đây, Tống Gia Trúc quyết định đêm nay về ra thêm hai đề thi, kiếm chút tiền.
Trước kia cậu không để ý tới mấy vật ngoài thân này, ham muốn hưởng thụ vật chất rất thấp, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu cơ bản trong cuộc sống là được. Để sức đi làm bài tập hoặc những thứ liên quan tới nghiên cứu mà mình có hứng thú thì hơn.
Nhưng giờ cậu nhận ra, tiền là thứ không thể thiếu. Cậu muốn mua cho Lâm Chức thêm nhiều quần áo xinh đẹp, có quần áo thì phải có giày, trang sức các loại, ngắm cả đời cũng không hết.
Tống Gia Trúc trở về nhà, nhìn chậu sen đá trên bàn học, càng thêm quyết tâm.
Rất nhanh, kì thi tháng 12 tới đúng hẹn.
Thi trong hai ngày, ngày thi cuối vào đúng ngày cuối năm, tức đêm Giao Thừa theo lịch dương.
Thi xong sẽ có 3 ngày nghỉ hàng tháng, tới chiều thứ 3 lại về trường học tiết tự học buổi tối.
Như vậy khiến rất nhiều học sinh đang trong áp lực thi cử cảm thấy vui vẻ. Kì thi còn chưa bắt đầu, họ đã lên kế hoạch xem thi xong đón năm mới như thế nào.
Hà Vũ Tình luôn là người tổ chức mấy buổi tụ tập này. Cô nàng hỏi bạn bè: "Cùng nhau đón năm mới không? Có thể ăn gì đó rồi đi xem phim, đi chơi, đi hát karaoke, gì cũng được. À nói trước tiền chia đều hết đấy nhé, đừng có để tới lúc đó lại cãi nhau, nhưng đồ ăn vặt chị đây có thể bao thầu cho các em."
Kiều Ngọc Khê và Vương Lăng đều hưởng ứng, mấy bạn ngồi xung quanh cũng biểu thị muốn tham gia.
Vương Lăng: "Đảm bảo vui hơn năm ngoái đón năm mới trong lớp nhiều, lần này chị đây sẽ khiêu vũ cực hot."
Thi tháng 12 năm ngoái không trùng hợp như vậy, ngày Giao Thừa họ còn phải đi học, học sinh tự tổ chức tiệc năm mới trong lớp, xem như giải trí với nhau. Năm lớp 10 mọi người còn thấy mới mẻ, đến lớp 11 đã cảm thấy thà nghỉ ở nhà hoặc xem phim trong lớp còn hơn.
Hà Vũ Tình ồn ào: "Gái xinh nhảy sexy nè, thế mà còn chê à?"
Lưu Cao cố ý nhìn Đông rồi lại nhìn Tây: "Đâu đâu gái xinh đâu?"
Vương Lăng giơ nắm đấm, Lưu Cao lập tức xin tha: "Thấy rồi thấy rồi, em hết mù rồi ạ."
Tất cả bị hai người này chọc cho cười ngặt nghẽo. Trong tiếng cười, Lưu Cao nhìn về phía Lâm Chức, hỏi y: "Cậu có tham gia với mọi người không?"
Hà Vũ Tình và Vương Lăng cũng không quên Lâm Chức, người này nối người kia nhìn y.
Vương Lăng: "Chức Chức đi chung đi, xem tui nhảy không lỗ đâu, tui học nhảy latin đó, dạy ông mấy chiêu."
Hà Vũ Tình cười đau cả bụng, vỗ Vương Lăng: "Bà đừng có dọa người ta."
"Tui có ăn thịt người đâu." Vương Lăng ngoắc tay với Lâm Chức: "Ra đây chị biểu diễn cho xem một màn gập lưng nè."
Mùa đông ai nấy đều mặc đồ tương đối dày, nhưng Vương Lăng rất nhẹ nhàng ngả người ra sau, còn ngẫu hứng nhảy một đoạn.
Khoảng cách giữa hai dãy tương đối hẹp, nhưng cô vẫn nhảy rất đẹp.
Lâm Chức vỗ tay, mọi người vỗ tay theo, Vương Lăng cũng không khiêm tốn, tao nhã xách làn váy vô hình đáp lễ.
Khả năng xã giao của cô nàng này với Hà Vũ Tình đều thuộc dạng phần tử khủng bố.
"Lại đây Chức Chức, tui thấy ông cũng dẻo phết đó, qua đây qua đây."
Lâm Chức liên tục xua tay, biểu hiện sự luống cuống vô cùng tinh tế.
Lưu Cao tới giải cứu: "Nhỏ toàn vậy đó, thích xem người ta có tài khiêu vũ không. Tôi cũng bị nhỏ bắt gập lưng rồi xoạc, gập không được, xoạc cũng chịu."
Hà Vũ Tình: "Đúng rồi đúng rồi, lần đầu tiên gặp nhau nó cũng nhiệt tình muốn giúp tôi gập người,thích khiêu vũ lắm."
Kiều Ngọc Khuê yên lặng gật đầu, tất cả đều từng là nạn nhân của Vương Lăng.
Lâm Chức từng nghe nói Vương Lăng vốn định học nghệ thuật, nhưng gia đình không cho, bắt cô nàng từ bỏ. Thành tích trước đây của Vương Lăng cũng chẳng ra sao, phụ huynh phải thuê gia sư về kèm mới miễn cưỡng đứng được ở tốp dưới của lớp. Thi giữa kì lại sắp tới rồi, cho dù Hà Vũ Tình và Kiều Ngọc Khuê cố gắng vớt vát cho thì cô nàng vẫn không khá hơn được.
Nhưng bản thân Vương Lăng lại có vẻ không quá để ý, rất lạc quan.
Ý của Vương Lăng cũng không hẳn là kiểm tra độ mềm dẻo của Lâm Chức, thấy Lâm Chức bị mình chọc cho không biết phải nói gì thì cười ha hả.
Tống Gia Trúc bước từ ngoài lớp vào, thấy mấy người xung quanh cười đùa và vẻ mặt của Lâm Chức thì có phần hoang mang, tò mò.
Đại khái là Tống Gia Trúc tự có buff tẻ nhạt, Vương Lăng thấy cậu tức khắc tắt chế độ hướng ngoại, ngồi về chỗ của mình.
Hà Vũ Tình vẫn chưa quên vấn đề chủ chốt, hỏi: "Chức Chức, cậu có đi không?"
Lâm Chức lắc đầu, bảo là không đi.
Mấy cô gái cũng không thất vọng, đằng nào họ cũng biết thuộc tính hướng nội của Lâm Chức.
Tống Gia Trúc không cần hỏi Lâm Chức, ngồi xuống một lát đã nghe được họ bàn bạc vụ đón năm mới, biết nội dung chủ đề Hà Vũ Tình đề cập ban nãy.
Thứ cậu tò mò là lúc cậu đi tới Vương Lăng đã nói gì, vì Tống Gia Trúc ở ngoài lớp đã nghe được tiếng cười của cô nàng.
Cậu hỏi Lâm Chức, Lâm Chức lại không nói, chỉ cho cậu một ánh mắt cười như không cười, khiến Tống Gia Trúc càng thắc mắc.
Tới tận đêm khuya gọi video với Lâm Chức, y mới chịu trả lời.
"Vương Lăng học khiêu vũ, nên thích xem có ai có tài năng khiêu vũ không, kiểm tra độ dẻo của mọi người. Cậu tò mò vậy làm gì hả nhóc câm, cậu cũng muốn thử độ dẻo của tôi à?"
Lâm Chức lặng lẽ đổi một vài từ ngữ, để câu nói dài ra, thêm mập mờ.
Tống Gia Trúc nghĩ tới tâm tư đen tối của mình, nhưng nhìn đôi mắt cười cong cong của Lâm Chức, lại không khỏi hoài nghi y cố tình làm vậy.
Nhìn Tống Gia Trúc không nói được, bị chọc cho đỏ hết mặt cũng không biết biểu đạt sao, nụ cười trên mặt Lâm Chức giống hệt với Vương Lăng.
"Nhóc câm, cậu có muốn xem không? Nếu cậu gật thì tôi miễn cưỡng cho cậu xem một chút."
Lâm Chức xoay bút, cái này là học từ Tống Gia Trúc, hay đúng hơn là động tác này bị cậu ảnh hưởng. Nhưng y không xoay nhanh như cậu, thân bút chuyển động giữa những ngón tay giống như trái tim dao động của Tống Gia Trúc.
Cậu đỏ mặt khẽ gật đầu, Lâm Chức mặc đồ ngủ đứng trên giường, thoải mái xoạc ngang cho Tống Gia Trúc xem, lại thử gập người ra sau.
Quần áo thuận theo sức hút của Trái Đất rủ xuống, để lộ một đoạn eo thon mềm dẻo.
"Được rồi, thế thôi."
Lâm Chức ngồi khoanh chân trên giường, Tống Gia Trúc vẫn nhìn y chằm chằm.
"Cũng may là cách điện thoại đấy, chứ mặt đối mặt thì tôi sợ cậu làm gì tôi quá."
Tống Gia Trúc nghe vậy lắc đầu liên tục, lập tức dùng ngôn ngữ tay biểu thị mình sẽ không làm thế.
"Ồ." Lâm Chức dài giọng: "Hóa ra là cậu không muốn làm gì tôi à."
Tống Gia Trúc lại cứng đờ, không gật cũng không lắc.
Lâm Chức ngồi xuống bàn học, khi mà Tống Gia Trúc tưởng y sẽ nói gì khác, Lâm Chức lại cầm sách lên, để Tống Gia Trúc giảng bài tập.
Cậu uống một cốc nước cho bình tĩnh lại, bắt đầu cặm cụi viết lí thuyết giải thích cho Lâm Chức.
Kì thi tháng chỉ diễn ra trong hai ngày, chớp mắt đã qua.
Tống Gia Trúc hẹn Lâm Chức đón Giao Thừa cùng mình, y vui vẻ đồng ý.
8 giờ tối, bọn họ ăn cơm với nhau.
Lúc gặp, Tống Gia Trúc còn hơi ngạc nhiên vì Lâm Chức không mặc đồ con gái.
Mỗi Chủ Nhật ra ngoài chơi, Lâm Chức sẽ giả gái gặp cậu, cậu tưởng là hôm nay cũng sẽ thế, nhưng tình huống lại hoàn toàn khác.
Với Tống Gia Trúc mà nói, Lâm Chức mặc đồ nam hay nữ đều đẹp, chỉ cần y thích là được. Cậu nhanh chóng thu hồi sự kinh ngạc, vui vẻ ăn cơm cùng y.
Hôm nay rạp chiếu phim đông nghẹt, Tống Gia Trúc đã đặt sẵn vé từ vài ngày trước, hẹn Lâm Chức đi xem phim.
Đây là một bộ phim hài. Thật ra để chọc Tống Gia Trúc cười tương đối khó, rất nhiều thứ người ta thấy hài hước cậu lại thấy bình thường. Điều này khiến cuộc sống của cậu bớt đi rất nhiều thú vị, nên Tống Gia Trúc gần như không xem phim hài.
Có điều hôm nay cậu vẫn luôn cười. Lâm Chức cười là cậu cười theo, không phải bắt chước, mà là vì thấy Lâm Chức cười nên Tống Gia Trúc cũng vui.
Đêm Giao Thừa, quảng trường náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy các nhóm người tụ tập.
Tống Gia Trúc nắm tay Lâm Chức, sợ lạc mất y giữa biển người.
Trên màn hình lớn hiển thị số đếm ngược, Tống Gia Trúc bỗng muốn thổ lộ.
Nhưng có ai đó chen tới, cậu phải ôm Lâm Chức, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tỏ tình.
Nếu nói được thì cậu đã không lo lắng vì không thể dùng ngôn ngữ tay để biểu đạt.
Giữa quảng trường cùng nhau đếm ngược, Tống Gia Trúc cố hết sức để phát ra âm thanh.
Dường như có tiếng gì đó phá tan cách trở ở cuống họng, nhưng nơi đây quá huyên náo, cậu cũng không biết có phải mình vừa nói không, chỉ có thể dùng nụ hôn thay thế tình cảm của mình.
Đếm ngược về 0, pháo hoa rực rỡ nổ vang trời.
Lâm Chức cảm nhận được sự nỗ lực của cậu, dường như nghe được cả tiếng cậu thành công. Y nhìn đôi mắt đen nhánh ướt át của Tống Gia Trúc, nói với cậu "Chúc mừng năm mới".
Chúc mừng năm mới, Tống Gia Trúc thầm đáp trong lòng.
Náo nhiệt ồn ào qua đi, mọi thứ đều có vẻ hơi quạnh quẽ.
Lâm Chức hỏi: "Có muốn tới nhà tôi bắn pháo không?"
Đây là kế hoạch cuối cùng của Lâm Chức, y có cảm giác, có lẽ đêm nay mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Thật ra trong nhà Lâm Chức không có pháo hoa, Tống Gia Trúc thấy Lâm Chức lấy một cái hộp, cùng y ra ban công.
Ảnh chụp bị đốt, rơi xuống cái ao nhỏ khô khốc.
"Đốt chung không?"
Lâm Chức cầm chồng ảnh nguyên chủ chụp trộm. Đây là tình yêu sai trái, là bóng ma u ám, cũng là dấu chấm kết thúc y muốn tự tay vẽ xuống. Lâm Chức nhìn ánh lửa, thầm nói một câu xin lỗi với nguyên chủ trong lòng.
Đôi mắt Tống Gia Trúc trở nên sáng rỡ, động tác của cậu còn nhanh hơn Lâm Chức, vội vàng làm mấy tấm hình kia hóa tro tàn.
Điều khiến Lâm Chức bất ngờ là, nhiệm vụ lại không kết thúc ở đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT