Edit: Ry

Lâm Chức ngây ra mất một lúc, nhìn Tống Gia Trúc, chậm rãi nở nụ cười: "Nhóc câm, cậu tốt thật đấy, nhưng không cần an ủi tôi đâu."

Lâm Chức cố gắng thể hiện sự lắng đọng của bi thương và thư thái. Nếu y vui vẻ trả lời ngay thì dù lúc này Tống Gia Trúc không cảm thấy bất thường, về sau cũng sẽ nhận ra. Như thế sẽ bại lộ sự thật mục tiêu của y ngay từ đầu đã là cậu, có khi tình cảm sẽ còn giảm bớt đi nhiều.

Y sẽ không để bản thân rơi vào cảnh khó xử đó, một cái lưới có lỗ thủng là một cái lưới vứt đi.

Tống Gia Trúc đáp lại cực nhanh: Không phải tôi đang an ủi cậu.

Mặt mày như tranh của thiếu niên toát lên vẻ nghiêm túc, như dây leo khôi phục sắc xanh trái mùa giữa thế giới trắng xám, là sự khẳng định không thể bỏ qua.

Lúc này Lâm Chức mới ra vẻ ngạc nhiên, ánh mắt hơi dao động, mang theo mong đợi hỏi lại: "Thật à?"

Tống Gia Trúc gật đầu, hi vọng Lâm Chức sẽ kiên trì với bản thân.

Khi Lâm Chức nói ra lí do y giả gái, thật ra cậu không thích Lâm Chức mặc đồ nữ cho lắm.

Những ngày đó, chiếc váy màu mâm xôi thường xuất hiện trong giấc mơ của cậu trở thành màu sắc chói mắt vô cùng, khiến cậu bài xích.

Giờ cậu đã hiểu, có lẽ thứ cậu bài xích không phải là trang phục của Lâm Chức, mà là ý tưởng mà nó đại diện.

Đứng ở góc độ thưởng thức đơn thuần, những chiếc váy đó Lâm Chức mặc rất đẹp.

Cậu biết Lâm Chức là con trai, nhưng cũng không cảm thấy những bộ trang phục đó khoác lên người y có gì không hài hòa, giống như một món quà xinh đẹp được gói gém xinh đẹp, Lâm Chức có mặc gì cậu cũng thấy đẹp.

Khi Lâm Chức quyết định vứt bỏ sở thích của mình, Tống Gia Trúc cũng tách rời quần áo và người mà Lâm Chức thích, quần áo chỉ còn là quần áo.

Tách chúng ra, cậu hi vọng Lâm Chức sẽ kiên trì với sở thích của mình, đồng thời có một loại khát vọng gần như là cháy bỏng.

Liệu có thể khiến Lâm Chức mặc vì cậu, từ chỗ cậu tìm được sức mạnh để tiếp tục kiên trì

Ý nghĩ này điên cuồng lan tràn, gần như không ức chế được, nháy mắt tràn ngập trí não, để trái tim cậu trở nên dồn dập.

Thay thế... Thay thế người kia, trở thành ý nghĩa mới.

Bí ẩn không thể bày tỏ cùng ai và suy nghĩ gần như ti tiện, lúc này lại trở thành tồn tại cao cả mà ý thức tôn sùng.

Rõ ràng chưa có kết quả, cậu lại như thấy được điều mình mong đợi ở trước mắt, tương lai ngọt ngào vui sướng có thể làm người mê muội, khiến người ta vô hạn chờ mong.

Ngón tay Tống Gia Trúc khẽ run, tiếp tục dùng ngôn ngữ tay nói: Mấy em nhỏ trong viện đều bảo cậu là chị gái xinh đẹp, bác nhân viên cũng thấy cậu rất xinh, không nhìn ra cậu là con trai, nên không chỉ có tôi nghĩ vậy, tất cả mọi người đều thấy vậy.

Đây đại khái là câu dài nhất Tống Gia Trúc từng dùng ngôn ngữ tay để nói. Cân nhắc đến trình độ của Lâm Chức, cậu còn cố gắng làm động tác thật chậm, sợ Lâm Chức không hiểu.

Tống Gia Trúc lại được thấy bên trong đôi mắt vô tội kia ánh lên ý cười, Lâm Chức nói: "Tôi hiểu mà. Thật ra cậu không cần làm chậm vậy đâu, trong đầu tôi giọng cậu như kiểu bị chỉnh về tốc độ 0.5 ấy, buồn cười lắm."

Người bình thường nhìn ngôn ngữ tay đều cần có một quá trình chuyển kí hiệu thị giác thành nghĩa, tốc độ không thể nhanh bằng tai nghe được, nhưng cũng chỉ chênh lệch 0 phẩy mấy giây gì đó. Tống Gia Trúc vì nghĩ cho năng lực của y mà làm động tác thật chậm, khiến tốc độ giọng nói trong đầu y cũng tự động chậm theo, kết hợp với hình tượng của cậu, càng khiến Lâm Chức buồn cười.

Tống Gia Trúc thấy Lâm Chức đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, cong môi, gần như là nở nụ cười.

"Tôi sẽ suy nghĩ về những gì cậu nói. Tôi về đây, cậu vào trong đi, không làm phiền cậu nữa, mai gặp ở trường nhé."

Lâm Chức vẫy tay với Tống Gia Trúc, hôm nay tới đây là đủ rồi.

Tống Gia Trúc nhìn y, khẽ gật đầu.

Lâm Chức vốn còn định nói thêm, nhưng bắt gặp ánh mắt của Tống Gia Trúc, y lại thôi, cười vẫy tay với cậu, tới trạm xe buýt gần nhất đón xe về.

Đây là cách đón xe y đã chọn sẵn. Đúng là Lâm Chức còn lời định nói với Tống Gia Trúc, cái này nằm trong kế hoạch của y, nhưng thấy ánh mắt Tống Gia Trúc, y quyết định không làm phiền tâm trạng tốt đẹp của thiếu niên, đợi tới mai lại nói cũng được.

Nhìn bóng Lâm Chức đi tới trạm xe, Tống Gia Trúc vào trong viện, nhưng cậu không ở lâu, đứng ở cửa vừa làm dấu tay với bác gái, vừa ngó ra trạm xe.

Chiếc xe buýt màu cam từ một nơi không quá xa xuất hiện, chạy qua những tán cây đã trụi lủi, chạy qua kiến trúc rộng lớn, chạy qua nắng và bóng râm, đến trạm quy định.

Tống Gia Trúc ngừng động tác, vội vàng chạy ra trạm.

Lâm Chức đã lên xe, quét mã trả tiền, ra ghế đằng sau.

Trước khi xe buýt chạy tiếp, có tiếng bước chân ở phía trước, y ngẩng lên, nhìn thấy Tống Gia Trúc ngồi xuống cạnh mình.

Thấy vẻ ngạc nhiên của Lâm Chức, Tống Gia Trúc rất bình tĩnh dùng ngôn ngữ tay nói: Tôi để quên đồ trong nhà, không mang theo nên về lấy.

Lâm Chức gật đầu, không nghi ngờ.

Khi quay đi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, mặt kính mờ mông lung phản chiếu ý cười trong mắt y.

Tống Gia Trúc cũng thuận theo ánh mắt Lâm Chức nhìn ra cửa sổ. Lần này cậu không còn ở ngoài xe, nên Lâm Chức không lau kính nữa.

Sẽ không bao giờ chỉ có một chuyến tàu đi từ điểm xuất phát tới chặng kết, hành khách lỡ chuyến này luôn có thể leo lên chuyến sau, chỉ cần tàu vẫn còn chạy, chỉ cần vị khách đó có đủ quyết tâm.

Bầu trời mùa đông dường như vĩnh viễn bao trùm trong màu chì xám mông lung, khiến người ta không thấy rõ, nhưng nếu quan sát kĩ thì nắng vẫn sáng rọi rõ rệt.

Điểm đến khác nhau nên Lâm Chức xuống xe trước Tống Gia Trúc.

"Tôi xuống trước nhé."

Tống Gia Trúc dùng ngôn ngữ tay nói: Mai gặp.

Ánh mắt cậu vô thức đuổi theo bóng dáng y, cho đến khi cửa xe khép lại, không thấy được nữa.

Trạm xe buýt cách nhà Lâm Chức một đoạn, Lâm Chức thong thả men theo bờ tường đi về, còn mua một cốc sữa đậu nành nóng, vừa cầm vừa đi về nhà.

01 mừng khấp khởi bảo: [Kí chủ, nhiệm vụ lần này sắp hoàn thành rồi.]

Lâm Chức không phủ nhận, chỉ nói: [Còn thiếu chút nữa.]

Chỉ là không cam lòng thì sao mà đủ được, Lâm Chức cong môi.

Một người đã quen mất mát, sợ hãi của hắn vẫn sẽ là đánh mất, Lâm Chức cần phải khiến Tống Gia Trúc hoàn toàn vượt qua được nỗi sợ này, để cậu thấy rõ mình có thể không đánh mất nữa.

Huống hồ dựa theo thiết lập thì y, một thiếu niên với tình đầu vỡ vụn, sẽ không ở bên người vỗ về và có thể cũng thích mình nhanh như vậy được.

Trong tiểu thuyết, đó toàn là tình tiết cho nam phụ. Mà chuyện xưa Lâm Chức lên kế hoạch, Tống Gia Trúc là nam chính, kịch bản này không dành cho cậu.

01: [Kí chủ kí chủ, đối tượng nhiệm vụ di chuyển, không phải là nhà cậu ấy, cũng không phải là tiệm sách. Địa điểm là một trung tâm thương mại?]

Lâm Chức nhấp một ngụm sữa đậu nành nóng, tận hưởng cảm giác ấm áp ngọt lành, đáp: [Không cần để ý.]

Chắc là đi mua quà cho y, cũng có thể là làm chuyện khác, y không cần phải giám sát sinh hoạt của Tống Gia Trúc, cậu ta muốn làm gì thì cứ làm.

Trong trung tâm thương mại, Tống Gia Trúc nhìn bản đồ, đi tới mấy cửa hàng.

Cậu không có gì muốn mua hết, nhưng lúc xe buýt nhắc trạm tới là một trung tâm thương mại, Tống Gia Trúc lại bắt đầu suy nghĩ.

Đột ngột và vội vàng như lúc cậu theo Lâm Chức lên xe, Tống Gia Trúc xuống xe.

Cậu đi vào một tiệm bán quần áo nữ, nhìn đủ loại váy áo trên giá treo, tưởng tượng xem Lâm Chức mặc vào sẽ trông như thế nào.

Cô bán hàng lập tức đi tới đón, hỏi cậu: "Chào em, em tới mua quần áo cho nữ à?"

Tống Gia Trúc gật đầu, ánh mắt tiếp tục qua lại trên những bộ đồ.

"Mua cho bạn gái hay cho người nhà vậy, bạn nữ đó bao nhiêu tuổi, chị có thể giúp em."

Tống Gia Trúc bị câu nói này làm giật mình, theo bản năng lắc đầu.

Hành động này khiến cậu có phần buồn bực, lấy điện thoại ra gõ, đưa cho cô bán hàng xem.

"Em có một người bạn là nữ, thấp hơn em một chút à?"

Tống Gia Trúc gật đầu, biểu thị đúng rồi.

Cô bán hàng nhìn cậu, trong lòng đã đoán được, xem ra là mua tặng bạn gái mình thích, tạm thời chưa theo đuổi được. Cô biểu thị đã hiểu, bắt đầu đề cử cho Tống Gia Trúc.

Một bên khác, Lâm Chức ngồi ở lề đường, có vẻ bất đắc dĩ.

Sữa đậu nành trong tay y bay ra ngoài, nắp với cốc chia ly.

Phụ huynh của bé trai bên cạnh liên tục nói xin lỗi, Lâm Chức xoa nắn mắt cá chân, lắc đầu biểu thị mình không sao.

Vừa rồi y đang đi rất bình thường, có vị phụ huynh dẫn theo con nhỏ đạp xe đạp trẻ em đi tới, ở ngay sau Lâm Chức. Một con mèo hoang bỗng nhảy ra từ lùm cây, dọa đứa bé, chân em vẫn còn đang đạp, đầu xe lại xoay sang một bên vì giật mình.

Lâm Chức bị đâm vào thắt lưng, cốc nước trong tay bay ra ngoài, y còn bị trặc chân.

Vẻ bất đắc dĩ trên mặt Lâm Chức không phải vì chuyện này, mà là vì y nghĩ đến Tống Gia Trúc.

Y vốn không định để Tống Gia Trúc cảm nhận sự "lỡ làng" nhanh như vậy, tối thiểu cũng phải đợi đến sáng mai lại kích thích đối phương. Nhưng ai mà ngờ được chuyện này xảy ra, y thật sự rất khó khống chế bản thân không mượn cơ hội gây chuyện.

Dù sao thì với phong cách cẩn thận tỉ mỉ của y, xác suất của bất cẩn trặc chân còn thấp hơn cả hóng gió cảm lạnh.

Chân Lâm Chức bị trật không nghiêm trọng lắm, chỉ là lúc đi đường nhói nhói.

Y nhặt cốc sữa ở cách đó không xa, đậy nắp lại, vứt vào thùng rác. Xong xuôi mới lấy điện thoại ra gọi cho Tống Gia Trúc.

"Nhóc câm, tôi bị trật chân rồi, đau thật đấy."

Lâm Chức cố tình hít hà, nghiêm trọng hóa tình huống của mình.

Tống Gia Trúc đang xem quần áo nghe thế sốt ruột. Cậu muốn hỏi Lâm Chức ở đâu, không phát ra được tiếng nào mới nhớ mình không nói được, lo lắng khiến trán cậu đổ mồ hôi, bất đắc dĩ vô cùng vì sự khiếm khuyết của mình.

Cậu chỉ có thể giữ cuộc gọi, không ngừng nhắn tin cho Lâm Chức.

[Tống Gia Trúc]: Cậu đang ở đâu?

[Tống Gia Trúc]: Về đến nhà chưa?

[Tống Gia Trúc]: Ở yên đó chờ tôi, nhắn địa chỉ, tôi dẫn cậu đi bệnh viện.

[Tống Gia Trúc]: Vẫn ổn chứ?

Lâm Chức: "Chưa về đến nhà. Thôi, để tôi..."

Cổ họng Tống Gia Trúc phát ra tiếng gió yếu ớt, từ đầu đến cuối không thể hình thành một âm tiết.

Đừng có thôi, tôi sẽ tới, đừng gọi người khác.

"Để tôi tự về được rồi. Không sao. Tôi cũng không biết tại sao lại gọi cho cậu nữa, cúp trước nha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play